ÔNG CHÚ GIÀ VÀ MẸ ĐƠN THÂN


Cả hai nhanh chóng bước ra ngoài.

Phía trước đã có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang chờ sẵn.

Sở Kiệt đi vòng quanh xe đánh giá một lượt.

Một lúc sau, dáng người cao lớn trong bộ trang phục giản dị là áo thun trắng và quần tây khẽ mở cửa xe bước xuống.

Ngay khi nhìn thấy người trước mắt, Sở Kiệt khá ngạc nhiên mà lên tiếng:
- "Chú...chú Nhậm Vũ?"
Trước đôi mắt mở to tròn đang không ngừng tỏ ra bất ngờ, Lý Nhậm Vũ nhanh chân bước đến, anh mĩm cười sau đó khẽ gõ nhẹ lên trán của Sở Kiệt, nói:
- "Trái đất này tròn thật đó.

Cuối cùng cũng gặp lại con."
Ngừng một lát, anh lại tiếp:
- "Không ngờ, con chính là anh họ của Sở Hạ.

Tính ra chúng ta cũng là người nhà cả đấy."
Sở Kiệt bĩu môi, lên giọng chê bai:
- "Ai là người nhà của chú."
Liền lập tức, cậu quay sang hỏi Sở Hạ:
- "Chú này là anh trai của ba em sao?"
Nghe anh hỏi, Sở Hạ lập tức gật đầu liên tục mà xác nhận liền sau đó hớn hở ngồi vào bên trong trước.


Hiện tại, chỉ có hai con người đang đứng lặng nhìn nhau.

Lý Nhậm Vũ chỉ biết cười.

Anh không ngờ cậu nhóc thông minh này lại là con trai của Sở Nguyệt.

Có lẽ định mệnh sắp đặt anh phải gặp gỡ cậu nhóc này trước khi gặp lại mẹ của cậu.

Nụ cười mờ ám hiện rõ lên gương mặt của Lý Nhậm Vũ vô tình lọt vào tầm mắt của Sở Kiệt.

Liền lập tức, cậu khẽ chau mày, đánh giá con người này một lần nữa.

Bộ dáng hiện tại của anh chẳng giống người trưởng thành chút nào.

Trang phục hiện tại của anh cũng cho là tạm ổn trong mắt của Sở Kiệt, thế nhưng còn về phía đôi dép lê bên dưới thì trông có vẻ....
- "Này Sở Kiệt, con làm gì nhìn chú chằm chằm vậy?"
Sở Kiệt thẳng thắng trả lời:
- "Chú có biết ăn mặc không vậy? Giữa trên và dưới chẳng ăn nhập vào nhau."
Cậu nhóc này quả thực tính cách vô cùng cầu toàn.

Bản thân Lý Nhậm Vũ đơn giản chỉ nghĩ rằng ăn mặc sao cho thoải mái là được.

Với lại anh nghĩ đi chơi với trẻ con thì nên có chút gì đó đặc biệt để gây được ấn tượng sâu sắc, nào ngờ lại bị Sở Kiệt nói thẳng một cách vô tình.

Cuối cùng, cả ba người cũng ngồi vào bên trong xe.

Sở Hạ thì ngồi ở hàng ghế sau, còn Sở Kiệt thì ngồi ở ghế phụ bên cạnh Lý Nhậm Vũ.

Anh cẩn thận nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn.

Giây phút này, Sở Kiệt lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đã lâu lắm rồi không có ai quan tâm cậu dù chỉ là một hành động nhỏ.

Trong suốt khoảng thời gian ở bên Anh quốc, Sở Kiệt đã sớm tự chăm sóc bản thân, luôn cố gắng thật hoàn hảo trước mặt của Sở Nguyệt.

Bởi lẽ, cậu không muốn ngoài việc áp lực ở công ty, mẹ lại tốn thời gian lo lắng, chăm sóc mình.

Chính vì lẽ đó, cậu luôn muốn trở nên mạnh mẽ để có thể làm điểm tựa cho mẹ.

Tuy nhiên hiện tại, Sở Kiệt cũng chỉ là một đứa bé, cần tình yêu của một người cha.
- "Sở Kiệt, con muốn đi đâu?"
Anh vừa lái, vừa hỏi người bên cạnh.

Sở Hạ ngồi ở hàng ghế sau nãy giờ cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng bèn chòm người lên, chu môi nói:
- "Sao bác cứ hỏi anh Sở Kiệt mà chẳng hỏi con vậy?"
Nghe thế, Lý Nhậm Vũ chỉ biết cười trừ.

Hai đứa trẻ này chưa gì đã khiến anh vô cùng rối bời.

Không biết chuyến đi chơi hôm nay của cả ba sẽ như thế nào đây.
Về phía Sở Kiệt, sau khi nghe em gái nói khiến cậu không thể nhịn được mà cười mĩm liền sau đó cất giọng ngọt ngào nói:
- "Hôm nay em muốn đi nơi nào anh cũng sẽ đi theo em."
Sở Hạ nghe thế liền cười tươi khiến không khí bên trong xe tràn ngập tiếng cười..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi