ÔNG CHÚ GIÀ VÀ MẸ ĐƠN THÂN


Diệp gia....
- "Cha....mẹ, con đưa Sở Kiệt về thăm hai người."
Diệp phu nhân ngay khi nhìn thấy cô và Sở Kiệt mà mừng vui đến nổi chảy cả nước mắt liền lập tức buông tách trà đang uống nửa chừng mà chạy đến ôm chầm lấy hai người.

Về phía Diệp lão gia, trông ông có vẻ điềm tĩnh hơn vợ, khẽ đưa mắt quan sát dáng vẻ của người trước mắt mà gật đầu hài lòng.

Quả thật, sau một thời gian ở bên Anh quốc, Sở Nguyệt đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Hơn thế, cô còn là một trong những nữ giám đốc thành đạt.

Cuộc sống của hai mẹ con cô có khi còn giàu hơn cả nhà họ Diệp nữa.
- "Sở Kiệt, lại đây để bà bế nào."
Diệp phu nhân nhìn đứa cháu trai với vẻ mặt sáng sủa và thông minh, không cầm lòng được mà dang rộng hai tay về phía trước.

Bà chỉ muốn ôm đứa cháu này thật lâu để bớt thương nhớ suốt một thời gian dài.

Đã mười năm trôi qua, ắt hẳn thằng bé cũng phải chịu nhiều lời đàm tiếu từ phía bạn bè.
Sở Kiệt chậm rãi bước chậm từng bước sau đó dang rộng hai tay bé nhỏ của mình ôm lấy Diệp phu nhân, hạnh phúc nói:
- "Bà ơi, cháu nhớ bà lắm."
Sở Nguyệt nhìn quanh căn nhà một lượt.

Quả thật đã có nhiều sự thay đổi.


Tìm mãi chẳng thấy bóng dáng em gái đâu, cô tò mò hỏi:
- "Thế còn Sở Chi và Sở Hạ đâu rồi vậy ạ?"
Nghe con hỏi, Diệp phu nhân ôn tồn trả lời:
- "Vài ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Sở Hạ cho nên Nhậm Bằng và Sở Chi đã lái xe chở con bé ra ngoài lựa đồ trang trí rồi.

Một lúc nữa chúng nó sẽ ghé sang đây chơi."
Sau khoảng thời gian xa cách, cuối cùng Sở Nguyệt cũng có lúc ngồi xuống trò chuyện cùng cha mẹ.

Cô kể khoảng thời gian khó khăn sau khi sinh Sở Kiệt cũng như trong việc xây dựng một tập đoàn của riêng mình.
Trong khi Sở Nguyệt nói chuyện, Diệp phu nhân đã bảo người hầu đưa Sở Kiệt lên phòng nghỉ ngơi.

Cậu đưa mắt nhìn ngó xung quanh.

Quả thực, nơi này chỉ bằng một phần ba nơi cậu ở.

Nhưng là vì là nhà của ông bà cho nên cậu rất quý trọng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Vô tình, Sở Kiệt đi ngang qua phòng Sở Hạ.

Hiện tại con bé không có ở nhà.

Thông thường, Sở Hạ chủ yếu sẽ ở Lý gia, đến cuối tuần mới ghé sang đây chơi.


Vì muốn đảm bảo mọi thứ tốt đẹp dành cho cô, cho nên Diệp phu nhân đã cho người chuẩn bị một căn phòng riêng để Sở Hạ có thể vui chơi thỏa thích.
- "Cậu chủ nhỏ, cậu muốn vào bên trong chứ?"
Nữ hầu hiểu ý liền ngỏ lời.

Ngay lập tức, Sở Kiệt gật đầu đồng ý sau đó chỉ nó ngắn gọn một chữ.
- "Được."
Nữ hầu khá bất ngờ trước thái độ vô cùng điềm tĩnh của cậu nhóc này.

Cô không ngờ, đứa bé chỉ mới mười tuổi đã cư xử giống như một người lớn thực thụ.
Bước vào bên trong phòng Sở Hạ, bức tranh dán trên tường nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Sở Kiệt.

Cậu bước từng bước lại gần, sau đó ngẩng mặt nhìn vào bức tranh.

Hình ảnh bên trong là một cô bé tóc thắt bím hai bên đang nắm tay cậu bé đi dạo quanh công viên.

Xung quanh còn vẽ rất nhiều hoa.

Sở Kiệt đọc dòng chữ nguệch ngoạc ở góc trái mà khẽ mĩm cười.

Nữ hầu tò mò cũng dõi mắt, cố đọc dòng chữ ở bên trong bức tranh.

Rốt cuộc cô bé đã viết những gì mà khiến cho Sở Kiệt vui đến thế.

Tuy nhiên, chia buồn với cô rằng nét chữ này cô không tài nào đọc ra.

Ngay cả những người trong gia đình cũng phải bó tay.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi