ÔNG ĐÂY KHÔNG CẦN ANH CHỊU TRÁCH NHIỆM!

“Anh?” Tô Tử Dương nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh biết làm cơm?”

Lăng Triển Dực đã tính trước gật đầu: “Đương nhiên!”

“... Tôi không tin. Anh nói xạo!”

“Vậy em muốn ăn cái gì, anh làm cho em xem!” Lăng Triển Dực nói gió chính là mưa, hắn lật ra giấy bút từ dưới bàn trà, thúc giục nói, “Mau mau, báo tên món ăn, anh sẽ nhớ kỹ.”

Tô Tử Dương bị hắn dắt mũi dẫn đi, mảy may không nghĩ tới cái tên này muốn nhân cơ hội ở lại, thậm chí còn nâng cằm lên suy nghĩ đắn đo một hồi, báo mấy tên món ăn: “Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá sốt chua ngọt, cá hương thịt băm, khoai tây sợi chua cay, bắp cải xào... A, còn có gà ớt hiểm!”

“...”

Lăng Triển Dực không hề viết trên tờ giấy trắng được một chữ, hắn khó khăn ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xán lạn: “Tử Dương à, có thể đổi sang mấy món đơn giản chút được không?”

Tô Tử Dương nháy mắt vô tội mấy cái: “Đây là thức ăn rất đơn giản rồi đấy, Lạc Dương còn làm món phức tạp hơn cơ.”

—- Vậy cuối cùng y là giáo sư đại học hay là đầu bếp khách sạn?!

Lăng Triển Dực cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, nhớ kỹ mấy món ăn mà Tô Tử Dương đã nói, sau đó không đủ sức mở miệng: “Vậy được rồi, nếu em đã muốn ăn mấy món này, anh sẽ làm. Còn gì không?”

“Ừm, chờ buổi chiều tôi lại đói bụng thì làm bánh ngọt với trà chiều là được.” Tô Tử Dương bình chân như vại bổ sung.

Khóe miệng Lăng Triển Dực giật một cái, miễn cưỡng cười cười: “Được, được, anh đi nấu cơm trước, em xem tivi đi, cách TV xa một chút, đừng nghịch điện thoại, cẩn thận phóng xạ!”

Tô Tử Dương không để ý tới hắn, đứng dậy trở về phòng của mình, nằm ở trên giường, bắt đầu —- Đi ngủ!

“...”

Đây đúng là cách tốt để giết thời gian! Chẳng những không có phóng xạ cũng không có ô nhiễm, còn có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, an thai giữ thân, thật sự là một công đôi việc!

Lăng Triển Dực cắn răng nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương nằm ở trên giường nửa ngày mới quay trở lại vào phòng bếp, đóng kỹ cửa phòng, nhìn một đống rau quả trong bồn rửa... Phát sầu!

Tóc cũng muốn bạc luôn!

Hắn đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn xuyên quốc gia, mười ngón tay không phải dính nước lạnh, bình thường đều chỉ tiếp xúc với văn kiện, máy tính, điện thoại với điện thoại, nào có lúc phải chạm vào những thứ này?!

Để hắn nấu bát mì cũng có thể cho quá nhiều muối, đừng có nói đến chuyện để hắn làm đồ ăn.

Nhưng đây là vấn đề mặt mũi của đàn ông, cái tên ẻo lả kia có thể làm, hắn cũng có thể làm! Quyết không thể bại bởi cái tên kia!

Nếu không, trong lòng vợ nhà mình, mình khẳng định sẽ xếp thứ hai, kém hơn mấy món ăn của cái tên ẻo lả kia.

—- Không phải có một câu nói sao? Muốn bắt lấy trái tim của một người, trước hết phải bắt được dạ dày của hắn.

Mặc dù lời này quá cũ rồi, có điều suy nghĩ kỹ lại một chút, kỳ thật cũng không phải không có lý.

Làm cũng không sao, hắn có thể học! Hiện tại mạng internet phát triển như thế, xem thực đơn dạy nấu ăn rồi học không phải là được rồi sao?

Lăng Triển Dực ra dáng cuốn tay áo, trước tiên móc điện thoại màn hình lớn của hắn ra tìm tòi thực đơn một chút, sau đó đặt điện thoại di động ở nơi không có gì đáng ngại, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn dựa theo thực đơn...

Lúc làm thật, Lăng Triển Dực mới phát hiện, hoá ra nấu ăn lại là việc khó làm đến vậy.

Thực đơn đã nói đủ loại từ để hình dung như ‘một chút’, ‘bấy nhiêu’, ‘một lát’, nhưng hắn là người chưa từng nấu ăn, làm sao biết được cái gì gọi là một chút, cái gì là bấy nhiêu, cái gì là một lát chứ!

Thình lình nghe được tiếng bước chân, Lăng Triển Dực lập tức đứng thẳng lưng, ra dáng xắt đồ ăn, dao chặt vang lên tiếng lạch cạch, ánh mắt lại nhìn về phía cửa phòng bếp, quả nhiên, một bóng người quen thuộc đang rón rén ghé vào khe cửa vụng trộm nhìn quanh —- Không phải Tô Tử Dương thì là ai?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi