ÔNG ĐÂY KHÔNG CẦN ANH CHỊU TRÁCH NHIỆM!

Tô Tử Dương ngủ một giấc tỉnh dậy, lại phát hiện trong nhà chỉ còn một mình anh.

Nghi ngờ nhìn thoáng qua phòng bếp, không có bóng người của Lăng Triển Dực, Tô Tử Dương bắt đầu chuyển qua phòng khách, vừa đi vừa gọi: “Lăng Triển Dực? Lăng Triển Dực?”

Kỳ lạ, người đâu?

Chưa từ bỏ ý định tiếp tục liếc mắt nhìn phòng tắm, cũng không có người.

Đói bụng đến nỗi kêu ục ục, Tô Tử Dương trở lại phòng của mình, lôi ra đống đồ ăn vặt mà Lạc Dương mua cho anh lúc trước, mở ra một túi ăn lót dạ.

“Leng keng leng keng —-” Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Tử Dương ngạc nhiên đứng dậy, giờ này rồi còn có ai đến?

Khi vừa ra gần cửa nhìn thì lại phát hiện giày da của Lăng Triển Dực vẫn còn, có lẽ hắn đã đeo dép ra ngoài, chắc đã xuống lầu mua cái gì đó ha? Lúc này trở về thì mới phát hiện không mang chìa khoá, cho nên mới nhấn chuông cửa?

“Ai vậy?” Trước khi mở cửa, Tô Tử Dương còn cẩn thận hỏi một câu.

“Chuyển phát nhanh.” Ngoài cửa vang lên giọng nói xa lạ.

Tô Tử Dương nhíu mày: “Gần đây tôi không mua gì cả, chắc anh lầm rồi?”

“Một vị họ Lăng kêu tôi mang đến đây, ngài ấy nói là đồ ăn thường ngày, sợ nguội, cho nên là đồ khẩn cấp, ngài là ngài Tô phải không?”

Ách... Loại chuyện chuyển phát nhanh đồ ăn... Cũng chỉ có mình Lăng Triển Dực mới có thể làm được ha?

Tô Tử Dương đen mặt mở cửa ra một chút, tiếp nhận hộp cơm, sau đó phát hiện người ta không cần ký tên, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Không cần ký tên sao?”

“Không cần. Ngài cứ dùng từ từ.” Người kia ung dung quay lưng đi.

Tô Tử Dương đóng cửa phòng, mang hộp cơm trở lại phòng ngủ chính, lúc này điện thoại di động vang lên đúng lúc.

—- Dãy số lạ.

Tô Tử Dương quả quyết nhấn phím tắt, kết quả một giây sau điện thoại lại tiếp tục kiên nhẫn vang lên, anh đành phải kết nối, nghi ngờ hỏi: “A lô? Ai đó?”

“Honey!” Giọng nói ngọt ngào bỗng nhiên vang lên bên tai, Tô Tử Dương giật mình, trong lúc nhất thời không nghe ra ai gọi, chửi nhỏ một tiếng ‘tâm thần’, sau đó quả quyết cúp máy rồi ném điện thoại lên bàn, cúi đầu bắt đầu mở hộp cơm ra.

Anh có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, con bọ đói trong bụng cùng bé con sắp đói chết bắt đầu thúc giục anh ăn cơm.

Chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.

Tô Tử Dương quyết định không để ý tới, đi đến phòng bếp tìm đôi đũa, cầm màn thầu trong hộp cơm, cắn một cái, sau đó dùng một đũa kẹp thịt vịt nhét vào trong miệng.

Đồ ăn lần này có cá có thịt, hoàn toàn gợi lên cảm giác thèm ăn.

Lăng Triển Dực bực bội đi qua đi lại trong phòng làm việc, người bên kia mãi vẫn không nhận điện thoại, thật tức chết hắn!

Vừa rồi điện thoại di động của hắn nhận được tin nhắn đồ chuyển phát đã đưa đến nơi, cho nên mới muốn gọi điện thoại cho vật nhỏ kia khoe khoang một chút để lấy được phần thưởng gì đó, kết quả ngược lại mới hay, người ta vốn không thèm nhận điện thoại!

“Chắc không chỉ lo ăn thôi chứ?” Lăng Triển Dực bất đắc dĩ để điện thoại di động xuống, thở dài, “Đúng là nhóc ham ăn.”

Có điều nghĩ tới ăn cơm không chỉ có mình Tô Tử Dương, còn có con trai Lăng Triển Dực hắn, vị tổng giám đốc nào đó lập tức cảm thấy thăng bằng, tiếp tục ngồi trở lại trước bàn làm việc bắt đầu ký tên.

—- Ngoại trừ một chồng giấy tờ mà Trương Tình ôm tới cho hắn, trong quá trình hắn ký tên, liên tục không ngừng có người mang văn kiện tới, hoàn toàn ngăn cản suy nghĩ về nhà của hắn!

Lăng Triển Dực không thể thoát thân lại sợ cục cưng quý giá trong nhà bị đói nên lập tức quyết định gọi chuyển phát nhanh đưa cơm tới cửa cho Tô Tử Dương.

Còn hắn, chỉ có thể đói bụng tiếp tục đau khổ xét duyệt văn kiện sau đó ký tên ở nơi này! Ký đến mức tay của hắn đã sắp mềm nhũn, rất muốn về nhà —-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi