ÔNG ĐÂY KHÔNG CẦN ANH CHỊU TRÁCH NHIỆM!

Lúc Lạc Dương nói ra tên Diệp Lãng, tất cả sự háo hức muốn thử của Diệp Thước đều tan biến, chỉ còn lại lo lắng và sợ hãi.

Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc mới lên đại học, dù cho cố gắng như thế nào thì hắn cũng là đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với xã hội người lớn. Huống chi chuyện gặp được Lạc Dương làm đầu óc hắn nóng lên, trong lòng rối loạn.

Giờ phút này, cách điện thoại Diệp Thước vẫn có thể cảm thấy sự lạnh lẽo trong giọng nói của Lạc Dương, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lẽo của Lạc Dương.

Trong lòng hắn run rẩy, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

5 năm qua, từ cấp hai đến cấp 2 hắn vẫn luôn cần cù học tập, chỉ vì có thể đạt được thành tích xuất sắc để đậu vào trường đại học của Lạc Dương. Diệp Thước đã phát huy vượt xa người thường trong kỳ thi đại học, thậm chí từ chối tất cả thư mời tuyển thẳng của các trường đại học khác, chỉ viết ở nguyện vọng 1 là đại học Danh Dương.


Lúc đó điểm sàn của các trường đại học vẫn chưa có, bọn học sinh đều là tự đánh giá rồi điền. Diệp Thước không dò kết quả, cứ thế báo nguyện vọng rồi thấp thỏm chờ kết quả. Hắn đã quyết định, nếu mà không thi đậu đại học Danh Dương, vậy hắn sẽ ôn thi lại một năm, khi nào thi đậu đại học Danh Dương mới thôi.

Thử nghĩ xem, một người mang tâm tư mãnh liệt như thế, cố gắng học tập chính là tất cả của hắn, làm sao hắn biết được phải nghiên cứu thế nào là yêu đương thế nào là lấy lòng người thương là như thế nào đây?

Đặc biệt, là trong tình huống người thương tức giận, Diệp Thước thậm chí ngay cả nói dối cũng không.

Chỉ cần hắn nói một câu tôi không quen biết hắn ta, có lẽ còn có thể còn hòa nhau ván này đấy?

Đáng tiếc tâm tư Diệp Thước trong sáng, dường như chỉ cần thi đậu đại học, có thể ở cùng trường với người mình yêu là đã thấy đủ.


Thực tế chính xác rằng hắn cũng cảm thấy rất đủ.

Mỗi lần ngồi ở vị trí bàn nhất nghiêm túc chăm chú nhìn khuôn mặt của Lạc Dương, hắn đều cảm thấy 5 năm qua vùi đầu đèn sách rất đáng giá!

Hắn có thể học đại học 4 năm, thậm chí còn tính thi học nghiên cứu sinh thêm 2 năm nữa ―― tổng cộng 6 năm ―― Hắn có thể dùng thời gian 6 năm để làm thân với Lạc Dương, sau đó chậm rãi xoa dịu vết thương lòng của Lạc Dương.

Mặc dù, y và anh ta, đã qua 5 năm. Mà 5 năm này, có lẽ vết thương lòng của Lạc Dương đã sớm khỏi hẳn...

Chỉ là, thật sự có thể khỏi hẳn sao? Vậy tai sao lại dễ dàng nhớ đến Diệp Lãng chỉ dựa vào bề ngoài của hắn? Lần đầu gặp mặt, vậy mà Lạc Dương lại thất thần, hơn nữa cứ không ngừng thả hồn không tập trung.

Y nhất định không thể quên được Diệp Lãng đúng không?


Có lẽ là thời gian trầm mặc có hơi lâu, Lạc Dương không truy hỏi nữa, trực tiếp cảnh cáo: "Cậu không nói tôi cũng biết, nhất định là cậu với Diệp Lãng có liên quan, nhưng mà tôi cũng không tò mò các cậu rốt cuộc có quan hệ gì. Tôi chỉ phiền cậu chuyển lời cho hắn, đừng nghĩ rằng có thể thử tôi bằng loại cách ngây thơ như vậy. Tôi nói rõ cho cậu biết, tôi đã quên hắn ta từ lâu rồi, hắn ta có lãng phí tâm tư như thế nào cũng vô dụng! Ngoài ra cậu cũng làm ơn biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi không hy vọng cuộc sống bình yên của mình bị quấy rối."

Diệp Thước há miệng thở dốc, lý do vừa mới nghĩ ra nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không thốt nên lời.

Hắn rất muốn tiếp tục giả vờ ngây thơ dùng loại giọng điệu vô lại trả lời rằng: "Giữa bọn em có quan hệ gì đâu? Ngoại trừ họ Diệp ra thì không có liên quan gì hết!"
Chỉ là đã in lặng lâu như vậy, bây giờ nói lý do này thì tin được bao nhiêu chứ?

Hơn nữa, âm thanh cúp máy truyền ra từ điện thoại làm trái tim Diệp Thước cảm thấy lạnh lẽo.

"Nói cái gì mà đã quên hết rồi... Rõ ràng nhớ kỹ như thế..." Ánh mắt Diệp Thước đã long lanh ánh nước, ủy khuất lẩm bẩm. Hắn ngửa đầu, kìm nén nước mắt đã sắp tràn mi, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ.

Vẫn còn nhớ rõ năm ấy, hắn 14 tuổi.

Trường học vừa lúc được nghỉ 3 ngày, Diệp Thước hưng phấn về nhà, lại nhìn thấy anh hai và một người con trai trẻ tuổi đang lôi kéo nhau ở rừng cây nhỏ cách nhà không xa.

Lúc đầu Diệp Thước còn tưởng rằng hai người đang muốn đánh nhau, nhưng sau đó nhìn kỹ hơn mới thấy nam sinh văn nhã lịch sự kia đang ôm anh hai của hắn hôn môi!

Diệp Thước rụt cái chân mới bước ra về, tránh trong góc không đi ra ngoài mà lặng lẽ quan sát bên kia.
Hiển nhiên hai người đang lôi kéo hôn môi nhau này vẫn chưa phát hiện thiếu niên đang nhìn lén đứng lấp ló sau cái cây to cách đó không xa.

"A Lãng, cho em thêm một chút thời gian nữa được không? Em nhất định sẽ tìm cơ hội nói cho mẹ em chuyện của chúng ta. Bây giờ bà ấy đang bệnh, em sợ sẽ bà ấy sẽ bị kí?Ꮒ ŧᏂí?Ꮒ... Xin anh, cầu xin anh đừng nói chia tay có được không?"

"Lạc Dương, bản thân anh cũng thân bất do kỷ*, đây không phải chuyện phụ huynh của em có đồng ý hay không đồng ý, nay cả ba mẹ anh cũng không đồng ý. Anh muốn ra nước ngoài, hơn nữa ba mẹ anh đã giúp anh đính hôn với con gái của một nhà đầu tư Châu Âu rồi. Chúng ta không thể như thế này cả đời."

*Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa
Nước mắt Lạc Dương rơi xuống, y siết chặt bả vai Diệp Lãng, ánh mắt phẫn hận: "Lúc trước anh không có nói như vậy! Ngay từ đầu anh rõ ràng không có nói như vậy! Anh nói chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, cho dù cha mẹ không đồng ý, chỉ cần hai người chúng ta kiên trì thì nhất định có thể bên nhau! Tại sao bây giờ anh lại chùn bước?"

"Em cũng nói đó là lúc trước, khi đó chúng ta đều còn quá nhỏ, hoàn toàn không hề biết được xã hội phức tạp và hiểm ác như thế nào. Ra trường rồi chúng ta có thể làm được gì? Chúng ta lấy cái gì để chống lại dư luận đây? Huống hồ anh là đại thiếu gia Diệp gia, ba mẹ anh có bao nhiêu kỳ vọng đều đặt hết trên người anh, anh không muốn làm bọn họ thất vọng." Diệp Lãng khó khăn nhìn Lạc Dương, bất lực nói "Dương Dương, đừng như thế nữa được không? Chúng mình có hợp có ly, cho dù có chia tay anh cũng sẽ nhớ em cả đời. Người anh yêu nhất đời này chỉ có một mình em."
"Nếu anh yêu em, vậy anh đừng có đính hôn với người phụ nữ kia! A Lãng, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, anh cho em thời gian hai năm có được không? Em sẽ không trì hoãn việc anh làm một đứa con ngoan ngoãn, cũng sẽ không cản trở anh kế thừa gia nghiệp, ba mẹ anh không thích em điểm nào em sẽ sửa hết được không? Em sẽ cố gắng trở thành người có thể sóng vai với anh, cho dù anh có ra nước ngoài em cũng sẽ chờ anh trở về. Chỉ cần anh đừng chia tay..."

"Muộn rồi..." Diệp Lãng đẩy Lạc Dương ra, nhẫn tâm nói "Quá muộn rồi Dương Dương à. Tại sao em không đồng ý thỉnh cầu của anh sớm hơn một chút? Nếu em có thể nói chuyện này cho mẹ em sớm hơn một chút, chỉ cần bà ấy đồng ý, anh có thể đi theo em đến nhà em, có thể bỏ tất cả lại Diệp gia! Dù cho bà ấy không đồng ý, anh cũng có dũng khí để bỏ hết mọi thứ để ở bên em. Nhưng mà em không làm được! Em không nỡ nói cho mẹ em! Em không thể từ bỏ tất cả mọi thứ giống như anh để chúng ta bên nhau!"
"Em chẳng làm được gì cả, dựa vào cái gì lại bắt anh phải làm như này như kia? Mỗi lần em đều ấp a ấp úng, chưa từng nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta. Tốt xấu gì thì anh cũng đã nói cho mẹ anh biết, mặc dù bà ấy không đồng ý, cũng nhiều lần tìm em gây áp lực, nhưng mà anh đã từng cố gắng! Em chần chừ thoái thác giấu diếm, em có hiểu cảm giác của anh không? Anh cũng là con người, cũng có lúc biết mệt, anh không thể nào vẫn luôn không biết xấu hổ như vậy!"

"Dương Dương, anh thực sự rất mệt mỏi. Con đường này quá khó đi, những con người nhỏ bé như chúng ta không thể nào gánh chịu được áp lực lớn như vậy. Em trai anh còn nhỏ, thân thể lại không tốt, ba mẹ anh tuổi cũng lớn rồi, thân thể một năm càng yếu hơn một năm, bọn họ không thể thừa nhập kí?Ꮒ ŧᏂí?Ꮒ quá lớn. Cứ dây dưa không rõ thì tốt hơn hết... Chúng ta nên dừng lại tại đây đi. Trước khi yêu nhau quá nhiều thì sớm dứt ra đi. Chúng ta có thanh xuân, có ký ức, thế là đủ rồi."
"Một tháng thì sao?" Cảm xúc kích động của Lạc Dương bỗng nhiên bình tĩnh lại, chỉ còn chảy nước mắt. Y bỗng dưng mở miệng nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn "Thời gian một tháng, anh có chịu cho em hay không? Em có thể giảm tần suất xuất hiện trước mặt anh, chỉ cần chúng ta còn ngầm ở nên nhau cũng có thể..."

"..." Diệp Lãng vừa muốn nói chuyện, Lạc Dương lại ngăn lại, tiếp tục nói "Sau một tháng, bên phía em sẽ không còn áp lực gì hết. Em bảo đảm. Sau một tháng em có thể toàn tâm cùng anh cùng nhau đối mặt với nhiều áp lực như vậy!"

"Anh có thể đừng đính hôn với người phụ nữ đó có được hay không? Đính hôn tạm hoãn hai năm có thể không? Em dùng hai năm đó đuổi theo anh, em dùng thời gian hai năm để thay đổi bản thân, thậm chí là hai năm sau anh vẫn muốn chia tay em cũng chấp nhận. Anh làm ơn, cho em thời gian hai năm được không?"
"Dương Dương, đừng gây rối vô lý nữa được không? Nói đến cùng em vẫn đòi hỏi anh thời gian hai năm, sau hai năm thì có thể như thế nào? Ba mẹ anh đã đính hôn cho anh, hơn nữa người phụ nữ kia đã mang thai. Trong vòng một tháng anh nhất định phải kết hôn."

Vẻ mặt khẩn cầu lúc ban đầu của Lạc Dương đột nhiên chuyển thành khϊếp sợ và không thể tin được, sau đó chuyển thành căm hận tức giận: "Anh đã lên giường với người phụ nữ kia?"

Diệp Lãng rũ mắt, không đáp.

Giọng điệu Lạc Dương trở nên run rẩy: "Cô ta mang thai mấy tháng rồi?"

"Bây giờ hỏi cái này còn ý nghĩa gì không? Dương Dương, đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn quay về trường đi học đi."

"Cô ta mang thai mấy tháng rồi?!" Lạc Dương gần như rống lên.

Diệp Lãng che miệng Lạc Dương lại, nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Em nhỏ giọng một chút đi, một hai phải làm nhà người ta nghe thấy em ở đây quậy sao?"
Lạc Dương tránh thoát tay của Diệp Lãng, thở hồng hộc trừng mắt gã, trong ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn thương tâm gần như là tuyệt vọng: "Được, tôi không quậy, anh nói thật cho tôi biết, mấy tháng?"

"Bây giờ hỏi cái này còn có chút ý nghĩa nào sao?" Diệp Lãng bực bội kéo kéo cà vạt.

Lạc Dương bướng bĩnh truy hỏi: "Có ý nghĩa. Với tôi mà nói có ý nghĩa. Anh chỉ cần trả lời cho tôi biết, mấy tháng?"

"Ba..." Còn chưa kịp nói ra chữ 'tháng', Lạc Dương đã đấm một đấm lại đây "Diệp Lãng, tôi đệt cả lò nhà anh!"

Diệp Lãng cũng không có đánh trả, kỳ thực trong lòng gã cảm thấy hổ thẹn, tiếc là Lạc Dương cứ một cú lại một cú đấm qua không biết dừng lại. Hắn liền nắm chặt lấy cổ tay Lạc Dương, sau đó vặn cánh tay y lại áp chế y trên thân cây, thấp giọng nói: "Đủ rồi! Cậu còn chưa xong đúng không?"
"Ba tháng... Ha ha... Ba tháng..." Mặt Lạc Dương dán trên thân cây, người cũng không giãy giụa, y chỉ lẩm bẩm những lời này, nước mắt giàn giụa.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi