ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Nhưng…..cô đã hoàn toàn quên mất điều này, cho nên trong người không mang theo băng vệ sinh!

Hiện tại đã tới Hạ Thiên, nắng hè chói chang chiếu rọi vào, chẳng mấy chốc sẽ lộ ra hết.

An Mộc giờ phút này thật là khóc không ra nước mắt.

Chính mình cố tình thay đồ chậm nhất, đoàn phim lúc này còn rất ít người ở lại.

Cô chạy trốn vào trong WC, tiện tay cầm theo di động, gọi điện cho trợ lí của chính mình.

Cô lại chỉ là một người đến nơi này đóng phim nên cũng không dẫn theo tiểu trợ lí, nên đoàn phim giao cho cô một trợ lí tạm thời có tên là Tiểu Dung.

An Mộc cầm di động lên, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ nào đó, lập tức gạt sang một bên, vội vàng nhấn số của trợ lí, điện thoại đổ chuông vài hồi mới có người nghe, An Mộc lập tức lên tiếng:”Tiểu Dung, hiện tại thời gian của tôi đang rất gấp, mang giúp tôi mang đến một chiếc băng vệ sinh nhé, tôi đang ở nhà vệ sinh nữ thứ ba nhìn từ bên trái”

Lời vừa nói ra, phía bên kia di động dừng lại trong giây lát.

An Mộc nghi hoặc:”Tiểu Dung? Tiểu Dung?”

Sau hai tiếng gọi, phía đối diện mới có một tiếng ừ.

An Mộc thoáng một chút ngây người nhìn vào di động.

Giọng nói của Tiểu Dung qua điện thoại sao lại xuống thấp như vậy?

Nhưng ngoài đời tiếng nói của Tiểu Dung cũng có phần thấp như thế, An Mộc đang rất gấp nên chỉ kịp nói thêm:”Nhanh lên nhé!”

Phía đối diện lại chỉ ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Khách sạn.

Dung Trạch ngắt điện thoại xong, tròng mắt đảo qua đảo lại một chút, cuối cùng nhếch môi cười.

Hắn đứng dậy, đôi chân thon dài bước đi toát ra một vẻ vô cùng cổ quái, mở cửa phòng đi ra, bước về phía đối diện.

Thời điểm bấm máy, tất cả nam nữ đều cùng nhau thách ra tầng trệt.

Khách sạn, một tầng này cũng chỉ có Dung Trạch và Ngô Tư Tư.

Hắn tùy tay gõ gõ cửa, Ngô Tư Tư còn đang mặc đồ ngủ, mở cửa, xuề xòa:”Sao thế, diễn viên Dung cảm thấy cô đơn quá nên muốn tìm tới tôi để ôn chuyện sao?”

Dung Trạch nhướng mày:”Bớt nói nhảm đi, tìm ngươi muốn lấy chút đồ”

Ngô Tư Tư và Dung Trạch rất quen thân, hay chơi cùng nhau, coi nhau như huynh đệ tốt, trong mắt Dung Trạch, Ngô Tư Tư căn bản không phải là một người con gái.

Cho nên Dung Trạch trực tiếp đi vào phòng, nhìn xung quanh phòng cô một lượt, cuối cùng nhìn về phía Ngô Tư Tư:”Cái đó đâu?”

Ngô Tư Tư không hiểu:”Cái gì?”

Dung Trạch hơi xấu hổ, thành thực mở miệng:”Là cái đó đó!”

“Cái đó, cái đó! Ngươi nói rõ ra xem nào!”

Dung Trạch dứt khoát hít thở thật sâu chuẩn bị tâm lí:”Băng vệ sinh!”

Ngô Tư Tư nhìn anh ta, xí một tiếng, bật cười, “Hắc tôi nói không phải ngại nhé, anh….”

Dung Trạch đơ người một lúc, Ngô Tư Tư che miệng cười, nhún vai, mở ngăn kéo ra, từ chỗ sâu trong đó lấy ra một cái bọc:”Muốn nhiều hay ít?”

Dung Trạch suy nghĩ một lát, dứt khoát duỗi tay lấy một bịch còn nguyên, sau đó đi ra ngoài.

Ngô Tư Tư tò mò nhìn ra phía cửa, nói với theo:”Không Phải rằng cho chính anh dùng sao? Còn mang cho ai thế?”

Dung Trạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái:”Không liên quan đến ngươi!”

Ngô Tư Tư tức khắc cười ha ha.

Từ nơi này đi bộ đến khách sạn chắc cũng phải mất mười phút, An Mộc cầm điện thoại lướt Weibo trong lúc chờ đợi.

Lướt lướt một lúc, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, đột nhiên kiểm ra di động, vừa nhìn đã thấy ngay ra vấn đề!

Xem danh bạ trong máy, một cái là Tiểu Dung, cái kia chỉ có một chữ Dung.

Mà tên Dung kia, chính là nam diễn viên buổi liên hoan hôm trước An Mộc xin số, Dung lão sư, lúc đó gọi điện vội quá, hình như bấm đúng vào số này để gọi.

An Mộc tức khắc hai mắt trừng to, aaaaaa, A di đà phật, nhất định phải phù hộ cho tôi vừa rồi gọi điện vào số của Tiểu Dung! Nhưng khi tra nhật kí cuộc gọi, số vừa gọi đi rõ ràng chỉ có một chữ: Dung!

Đúng lúc này, cửa phòng đơn bị gõ, tiếp theo bên ngoài có giọng nói vang lên:”Cô ở trong đó phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi