ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Chờ đợi một tiếng, Mễ Kỳ cùng An Mộc đi vào phòng khiến mọi người đều ngẩn ngơ.

Bởi vì….nói trước chỉ là một số người có mặt, nhưng bây giờ trong phòng họp lại chật kín người đều là toàn bộ nhân viên, có chuyện gì vậy?!

Phong Kiêu ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới là Thượng Quan Vũ và Lý đạo diễn, đối diện hai người là Dung Trạch cũng trợ lí riêng và người đại diện của anh ta.

Cho nên lúc Mễ Kỳ và An Mộc đi vào, bước chân bỗng khựng lại một chút.

An Mộc lúng túng xấu hổ mở miệng:” Ôi, mọi người còn đang bận họp, mọi người cứ họp xong đi, hai chúng tôi đứng bên ngoài đợi một chút.”

Nói rồi cô kéo Mễ Kỳ dời đi.

Trong phòng hội nghị nhìn thấy phản ứng dở khóc dở cười của hai người, vẫn là Lý đại diễn lên tiếng:”Chúng tôi đang đợi hai cô tới mà.”

“Hả?” Mễ Kỳ và An Mộc chưa phản ứng kịp.

Lý đạo diễn thở dài:”Dù sao cũng là tai tiếng xảy ra trong lúc bấm máy, chúng tôi cũng nên quan tâm một chút. Người đầu tư Phong tổng cũng có ý này.”

“Được thôi” An Mộc cùng Mễ Kỳ đi thẳng đến ghế, ngồi xuống nhưng vẫn không ngừng ngây ngốc.

Mễ Kỳ là tay chân của Hoa Nghị Ngôn Phi Thần, ngày thường chỉ giải quyết một số việc nhỏ, giống như An Mộc, lần đầu dính vào tai tiếng điện ảnh, nhưng cũng không nghĩ tới…..thái tử gia thế của FAE cũng đến đây!

Mễ Kỳ lập tức đến thở cũng không dám thở mạnh, ngồi đó ngây ngốc không nói một câu nào.

Phòng họp đột nhiên yên tĩnh một lúc.

Vẫn là Phong Kiêu cuối cùng phá tan không khí quỉ dị này, anh ta nhìn Dung Trạch, lên tiếng:”Anh trai anh gần đây có khỏe không?”

Dung Trạch gật đầu,:”Khá tốt, lần trước tôi có nói gặp được Phong tổng, anh ấy có nói sẽ mời anh đi chơi. Nước ngoài mà sao không khí cũng không sánh bằng không khí của thủ đô mình!”

Phong Kiêu gật đầu, không nói gì thêm, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.:”Diễn viên Dung nên chú ý đến hình tượng cá nhân một chút, tai tiếng xung quanh anh không quan trọng, nhưng cô gái đó dù sao đây cũng là lần đầu tiên.”

Lời này nói ra làm nhiều người nghe có chút khó hiểu.

Bởi vì….những lời trước còn giống như đang nói chuyện phiếm, giống như Phong tổng và anh trai của Dung Trạch là bằng hữu cơ mà?

Nhưng tại sao đột nhiên lại lạnh lùng với diễn viên Dung như vậy?

Dung Trạch đột nhiên thẳng người ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về phía An Mộc nói như giải thích:”Haiz, những chuyện trước kia, những chuyện đó tôi chỉ chơi bời cho vui chứ không hề nghiêm túc.”

Lời này vừa thốt ra, đôi mắt Phong Kiêu liền nhíu lại:”Cho nên lần này, lại là nghiêm túc?”

Phong Kiêu hẹp dài đôi mắt, phóng ra một tia sáng gai người, như đè áp lực lên toàn bộ căn phòng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía An Mộc và Mễ Kỳ:”Em nói xem?”

Mọi người đều hướng mắt nhìn hai bọn họ, Mễ Kỳ không nói lời nào, chỉ có An Mộc căng thẳng nói:”Chuyện lần này từ đầu tới cuối là Dung lão sư và tôi bị hiểu lầm, tôi cũng không nghĩ đến việc dùng lời nói này để bác bỏ tai tiếng.”

Nói tới đây, An Mộc nhìn về phía Dung Trạch và người đại diện của anh ta, Văn Tuệ.

Văn Tuệ là người đại diện cao cấp, cùng một cấp bậc với Ngôn Phi Thần, điều này đem đến cho sự nghiệp của Dung Trạch một sự thăng tiến như diều gặp gió, không thể để sự việc lần này ảnh hưởng đến bao công sức của chị ta.

An Mộc nhìn Văn Tuệ, “Chị Tuệ, giờ nếu tôi xin lỗi thì cũng không giải quyết được gì, những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều là ngoài ý muốn, chị yên tâm, tôi sẽ không dựa hơi Dung lão sư để đạt được sự chú ý, tôi tuyên bố về sau, các người có thể không làm bất cứ điều gì.”

Nói tới đây, cô đứng lên đối diện Văn Tuệ và Dung Trạch, cúi đầu:”Xin lỗi, tôi biết bất luận bây giờ có giải thích bao nhiêu chuyện này nhìn qua cũng là tôi đang bao biện, tôi…”

“Không liên quan.” Dung Trạch cắt đứt lời cô, nói:”Tôi nguyện ý để em lợi dụng, hơn nữa nếu em bằng lòng, tôi thậm chí còn có thể tuyên bố dõng dạc….tôi đang theo đuổi em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi