ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Edit: Phong Nguyệt

Cô gái ở bên cạnh của Đặng Vi, cũng là hội học sinh, nghe nói như thế, mở miệng dò hỏi: “Lần trước học tỷ Hứa Lộ không phải tới sao? Cô không có hỏi?”

Đặng Vi bĩu môi, “Miệng cô ta cũng thật kín kẽ, chưa nói.”

“Tốt, dù sao một lát liền biết, cô cũng đừng có gấp.”

Đặng Vi nghe đến đó, lại đắc ý dào dạt lên, “Nói cũng đúng, lần này trường học của chúng ta mở cuộc họp báo, thư mời rất khó lấy được, nếu không phải nhờ bác của ta làm hiệu trưởng, ta chỉ sợ không lấy được hai tấm vé này, đợi chút chúng ta đi tìm Dung ảnh đế ký cái tên, thuận tiện nhìn lại đến tột cùng là người nào được ông trời ưu ái, cho đóng vai Mị nhi!”

Hai người vừa nói, hai người đi lướt qua người của An Mộc, đi tới cửa, lại phát hiện phía trước có một chút tình huống.

Hai gã nhân viên bảo an, mặt đầy nghiêm túc, “Thực xin lỗi, không có thư mời, chúng ta không thể mời các cô tiến vào.”

Hai người đứng ở cửa, cúi đầu, đau khổ cầu xin, “Bảo an đại ca, chúng ta chính là học sinh của học viện điện ảnh ở Kinh Đô, hai người cho chúng tôi vào đi. 

Chúng tôi cam đoan sẽ không gây rắc rối đâu, sẽ không nháo để xảy ra chuyện gì.”

“Đúng vậy, bảo an đại ca cho chúng tôi vào đi, anh xem, đây là thẻ chứng minh học sinh của chúng tôi, chúng tôi để ở nơi này được không? Chúng tôi muốn vào xem, cầu xin anh mà, bảo an đại ca.”

Dáng người của hai nữ sinh động lòng người, giọng nói yểu điệu, nhưng nhân viên bảo an đã quen với nghề này, tuy rằng không đành lòng, cũng nghiêm mặt, “Thực xin lỗi, chúng tôi muốn xử lý theo lẽ công bằng.”

Vẻ mặt của hai nữ sinh thất vọng, thở dài.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Đặng Vi, trong đó một người lập tức nhăn mày.

Đặng Vi cũng thấy được bọn họ, lập tức giương đầu lên, trào phúng cười nói: “Thật là không biết trời cao đất rộng! Cuộc họp báo các người có thể tùy tiện đi vào sao? Lư Tĩnh, ta thấy đầu óc của cô thiếu căn gân rồi?”

Đau khổ cầu xin bảo an, đúng là Lư tĩnh cùng An Mộc và một nữ sinh ở lớp khác.

Bởi vì Lư Tĩnh có chút thù tâm lý, không quen nhìn những đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, cho nên nói chuyện đặc biệt thẳng, không cẩn thận đắc tội Đặng Vi.

Nhưng là người này không có ý gì xấu, tựa như đối đãi với An Mộc, tuy rằng hằng ngày không quen nhìn An Mộc, về sau biết được An Mộc chính là Đường Hạ, phát giác chính mình là hiểu lầm cô.

Rốt cuộc người này cũng có chút khí chất của một ngôi sao, không trọ ở trường có thể quản lý công ty có cái vấn đề gì.

Cho nên Lư Tĩnh lại nhắn tin xin lỗi An Mộc.

Lư Tĩnh trăm triệu không nghĩ tới, ở chỗ này đụng phải Đặng Vi!

Bị cô trào phúng một câu, tức khắc cảm thấy mặt đỏ tai hồng, vành mắt cũng lập tức liền đỏ, cúi đầu, lôi kéo một nữ sinh lớp khác liền rời đi.

Hết lần này tới lần khác, Đặng Vi đến lý không buông tha người, “Chờ một chút.”

Cô thân là người của hội học sinh, chuyên môn quản thúc đàn sinh viên năm nhất, cho nên Lư Tĩnh không thể không dừng lại bước chân.

Đặng Vi cười lạnh một chút, “Đã làm sai chuyện, liền như vậy rời đi sao? Các người biết đạo diễn Lý Đông Thịnh ở trường học chúng ta mở cuộc họp báo là đại vinh quang cho trường cỡ nào không? Ngày hôm qua chúng tôi đã thông báo cho các người, không cho các người đi lại gần khu vực phụ cận, miễn làm ảnh hưởng tới trật tự công cộng, a, các người đem lời ta nói, trở thành gió thoảng bên tai rồi?”

An Mộc nghe Đặng Vi nói, chỉ cảm thấy buồn cười.

Sinh viên năm nhất, quản không được tò mò của mình, đây là thực bình thường, hơn nữa Lư Tĩnh các cô chỉ là tới cầu xin bảo an một chút, bảo an không đồng ý, cũng không ăn vạ, như thế nào liền ảnh hưởng tới trật tự công cộng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi