ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

“Em đã nghĩ kĩ rồi chứ?” Đường Cảnh thấp giọng dò hỏi, “Muốn đi theo anh ta sao?”

An Mộc ngừng lại một chút, nhìn ánh mắt sầm xuống của Đường Cảnh, lại từng câu từng chữ nghiêm túc mở miệng, “Nghĩ kĩ rồi.”

Giữa nàng và Phong Kiêu, tuy rằng không có lưu luyến ngay từ đầu, nhưng trải qua nhiều sự việc như vậy, cô đã thấy rõ được tình cảm của mình.

Lời này vừa nói ra, trong phòng lại lần nữa lặng ngắt như tờ.

An Mộc vẫn ngồi nguyên trên sopha, nhưng không khí trong phòng lại làm cho cô thấy thực sự không thoải mái, cô đứng lên, đi về phía cửa, nhưng mới vừa bước được hai bước, Đường Cảnh đột nhiên tiến lên một bước, túm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo lại, cơ thể An Mộc hơi ngả về phía sau, anh nhân cơ hội ôm An Mộc vào trong lồng ngực.

Hương nước hoa Cổ Long của Đường Cảnh xông vào mũi, trong đầu An Mộc lại dần hiện ra hình bóng Phong Kiêu, trên người anh cũng có mùi hương thoang thoảng giống như thế này.

Phong Kiêu…cũng dùng loại nước hoa này sao?

Mới tưởng tượng như vậy, bên tai cô lại nhận được giọng nói của Đường Cảnh, “An Mộc, đừng nhúc nhích, để cho tôi ôm một cái thôi.”

An Mộc:……

Cô không nhúc nhích, nhưng tại sao trong lúc này cô lại nhớ tới Phong Kiêu? nói của Đường Cảnh lúc này vô cùng cô đơn lại làm An Mộc có cảm giác không đành lòng đẩy anh ta ra.

Vì vậy, An Mộc liền gây mất hứng lên tiếng:”Anh muốn ôm bao lâu?”

Đường Cảnh:……

Cảm xúc thương cảm vừa rồi đột nhiên bay biến!

Đường Cảnh thở dài, buông lỏng tay, “Bất luận như thế nào, tôi đều mong em có thể hạnh phúc, nếu anh ta đối với em không tốt, nhất định phải cho tôi biết.”

An Mộc cười, thượng cho Đường Cảnh một quyền, “Đó là điều đương nhiên, anh là người nhà mẹ đẻ tôi mà!”

Người nhà mẹ đẻ sao?

Đường Cảnh cười chua xót, trong lòng cô ấy, mình cuối cùng cũng chỉ là người nhà mẹ đẻ.

Nhưng vì chuyện của Hứa Lộ, hai người lâu lắm rồi không có cuộc nói chuyện nào thoải mái thế này.

Nhận thấy được cảm xúc của Đường Cảnh dần tốt lên, ngữ khí của An Mộc cũng chuyển sang trêu chọc, giả bộ tỉnh bơ lên tiếng, “Vậy anh với Hứa Lộ, khi nào thì định công khai đây?”

Đường Cảnh sửng sốt.

An Mộc nhún vai, “Sẽ không vì em mà hỏng chuyện đấy chứ?”

Đường Cảnh lắc đầu, “Giữa chúng tôi không phải loại quan hệ như em nói đâu.”

An Mộc bĩu môi, cười hì hì đi về phía trước,:”Đường Cảnh, chẳng lẽ anh thật sự không biết Hứa Lộ thích anh sao?”

Ngữ khí của Đường Cảnh đầy chắc chắn, “Cô ấy chắc chắn là không.”

An Mộc nhìn bộ dạng đó của anh ta cũng thấy hơi khó hiểu.

Đường Cảnh ngừng lại một chút, đột nhiên mở miệng, “Cô ấy đã kết hôn, tôi đã gặp con gái của cô ấy rồi.”

An Mộc:….!!

An Mộc lập tức khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Hứa Lộ đã kết hôn? Còn có cả một đứa con gái??

Vậy cô ấy ba lần bảy lượt khiêu khích mình, câu dẫn Đường Cảnh là vì cái gì?

Chuyện này không khoa học chút nào!

An Mộc không tin, “Đó là con gái cô ấy sao?”

“Đúng vậy, nhìn rất giống.”

An Mộc ngưng mi, “Vậy anh đã gặp chồng cô ấy bao giờ chưa?”

Đường Cảnh mờ mịt, “Chưa.”

Chưa gặp qua chồng cô ấy, cô ấy nói cô ấy có chồng lập tức tin ngay, không nghi ngờ……

An Mộc rũ mắt, cười khổ mở miệng, “Vậy nên, vì chuyện này, bất luận em nói gì, anh đều không tin, cô ấy nói cái gì, anh đều nhất mực tin tưởng?”

Đường Cảnh trầm mặc.

An Mộc gật đầu, “Em hiểu rồi.”

Ngẩng đầu nhìn Đường Cảnh ngốc nghếch kia, An Mộc nhớ tới lúc nhỏ anh ta luôn ngẩng cao đầu, tiểu Cảnh tử hách dịch, suốt ngày bắt nạt cô là thế, nhưng lúc này…..

Sự tình khi còn nhỏ bỗng dưng ùa về làm thần trí An Mộc lập tức mềm nhũn, cô nhìn Đường Cảnh, “Để em nói cho anh biết, cô ấy lừa anh, cô ấy đích đích xác xác thật sự thích anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi