ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Ngôn Phi Thần trầm mặc một chút, “Không phải tôi thay đổi mà chính anh mới là người thay đổi, anh quên rằng lúc trước chính chúng ta đã sáng lập nên Hoa Nghị từ những ngày đầu sao.”

Đặng Uyên đột nhiên vươn ngón tay, chọc chọc nhẹ vào ngực Ngôn Phi Thần, “Anh không thay đổi sao? Anh hãy nghĩ lại một chút, anh có dám thề rằng anh không thay đổi không?”

Ngôn Phi Thần sửng sốt, Đặng Uyên hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp mà lập tức xoay người rời đi.

Ngôn Phi Thần một mình đứng tại ban công, ánh đèn trong đại sảnh hắt vào khuôn mặt thâm trầm của anh.

Dung mạo tinh tế, những đường nét hoàn hảo lộ ra một vẻ cô đơn vô hạn, anh thực sự vô cùng đau lòng.

An Mộc thở dài, cũng xoay người chực rời đi, lại nghe thấy Ngôn Phi Thần nói, “Ra đi.”

An Mộc khựng lại, chẳng lẽ mình đã bị phát hiện rồi?

“Giờ tôi mới biết, cô còn thói quen đứng ở góc tường nghe chuyện nữa sao?” lời nói của Ngôn Phi Thần tuy rằng ôn hòa nhưng lại lộ ra vẻ châm chọc.

An Mộc đứng ra, cúi đầu, hai tay đan vào nhau như một cô bé nhỏ vừa mắc lỗi, “Ngôn lão sư, tôi không cố ý muốn nghe lén hai người nói chuyện, tôi…”

Ngôn Phi Thần xua tay, “Nếu không phải có ý nghe lén, thì khi nghe được câu đầu tiên đã lập tức phải rời đi chứ?”

An Mộc cứng họng.

Đúng là lúc đó cô thực sự rất tò mò, không nhịn được nên đã ở lại nghe toàn bộ.

An Mộc cúi thấp đầu, rất lâu sau mới mở miệng, “Ngôn lão sư, thực sự xin lỗi, tôi đã làm ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa anh và Đặng tổng.”

Ngôn Phi Thần nhíu mày, “Tình nghĩa?”

An Mộc thở dài, “Ngôn lão sư, thật sự có mấy lời tôi đã muốn nói với anh từ lâu nhưng sợ anh không vui cho nên….”

“Sợ tôi không vui cho nên cô không nói.” Giọng nói của Ngôn Phi Thần không còn ôn hòa như lúc trước.

An Mộc biết chắc đối phương lúc này đang không vui, thậm chí có nên tính là Ngôn lão sư vừa….cãi nhau cùng tình nhân?

An Mộc cúi đầu, ngại ngùng túm lấy bộ lễ phục, mặt đỏ tía tai, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mũi chân, “Ngôn lão sư, anh không muốn nghe thì giờ tôi cũng vẫn muốn nói.”

An Mộc ngừng lại một chút, “Ngôn lão sư, tôi cảm thấy Đặng tổng không xứng đáng với anh, anh biết rõ rằng giới giải trí thực sự rất phức tạp, tôi đã gặp qua anh ta qua lại với rất nhiều các nữ minh tinh khác. Tâm tính anh ta đúng là quá trăng hoa, cũng quá là thực dụng cá nhân, căn bản không phải là một tác phong của người làm nghệ thuật. Ngôn lão sư, tại sao anh không thoát khỏi cuộc tình này đi, anh ta căn bản không xứng đáng để anh trao tình cảm đi nhiều như vậy…”

Ngôn Phi Thần còn tưởng tiểu nha đầu này muốn nói chuyện gì, ai ngờ….càng nghe, sắc mặt anh càng xanh mét, “Yêu anh ta?”

“Anh vì anh ta mà từ bỏ sự nghiệp, nhưng anh ta đâu có quan tâm? Nhiều năm như vậy, một cái danh phận anh ta cũng không chịu cho anh, chưa từng công khai trả lời về mối quan hệ giữa hai người, tôi rất khâm phục nghị lực của anh, tôi không kì thị gay, tôi…..”

“Đủ rồi!” Ngôn Phi Thần tưởng chừng như sắp phát điên, anh rốt cuộc cũng hiểu ra tiểu nha đầu này có ý gì rồi.

Sao cô ấy có thể cho rằng…..cho rằng mình là gay?!

Ngôn Phi Thần chỉ cảm thấy, không thể tưởng tượng được!

Toàn thân anh ta từ trên xuống dưới có chỗ nào giống gay thế?!

Nhưng An Mộc vẫn còn đang tưởng rằng Ngôn Phi Thần thực sự đang giận dữ với mình, lập tức trộm giương mắt nhìn anh, “Ngôn lão sư, tôi biết tình yêu vốn dĩ là sự hi sinh, tôi chỉ cảm thấy quá thiệt thòi cho anh, tôi…”

“Đi ra ngoài đi!” Ngôn Phi Thần quát lên một tiếng chói tai, chỉ vào cửa ban công, nói cô đi vào yến hội.

Tiểu nha đầu này còn tiếp tục nói nữa, anh không thể chắc chắn sẽ phải gào lên với cô ấy rằng anh không phải là gay!

Ngôn Phi Thần từ trước đến nay là người ôn hòa, giờ phút này đang tức giận như vậy, An Mộc tức khắc hoảng sợ, tựa như con thỏ mất hồn, xoay người lập tức tiến về phía yến hội chạy nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi