ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cà Chua.

Phí Phẩm Trúc khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, giọng nói bén nhọn không chút kiên nhẫn, “Tại sao lại như vậy? Nhưng, nhưng con đã nói như vậy nhiều lần nhưng Hạ Nghe Âm không nói sẽ đi đâu mà!”

Hi vọng của Hạ Tâm Băng lại mất đi vài phần.

Phí Phẩm Trúc ở phòng khách tiếp hai người trong chốc lát, lúc này mới lên lầu.

Lên đến lầu rồi, cô đóng cửa lại, đợi một lúc lâu thấy dưới lầu không có động tĩnh gì, lúc này mới lấy một cái di động ra, bấm một dòng số điện thoại.

Điện thoại vừa vang lên đã có người nghe máy.

“A lô?”

“Chị, là em!” Phi Phẩm Trúc thấp giọng lên tiếng, “Chị à, thận của Nghe Âm thực sự suy kiệt rồi, thì ra lần đó em đã không nghe lầm!”

“Ầy, tôi đã biết mà. Cô nói ra chỗ ở của cô ấy hiện tại chưa?”

Phí Phẩm Trúc lắc đầu, “Chưa, em mới là người không muốn cô ấy trở về, lại làm cho em phải hiến thận cho cô ấy! Đều là chị, tại sao lại chỉ muốn thận của em?”

“Đúng, cô tuyệt đối đừng nói, nếu có thời gian thuận tiện hãy tranh thủ dặn dò Hạ Nghe Âm, cũng đừng nói câu lỡ miệng. Nếu không Hạ Nghe Âm trở lại thì chỉ có muốn thận của cô thôi. Đều là chị, cô ấy vẫn là chị cả chứ.”

Phí Phẩm Trúc trừng mắt, “Nhưng, nếu bọn họ không phát hiện ra bệnh của Hạ Nghe Âm thì làm sao? Em có cần điện thoại nhắc nhở một chút không?”

“Tuyệt đối đừng! Cô nghĩ Hạ Nghe Âm biết bệnh của chính mình còn không chạy ngay về nhà sao?”

“Nhưng…..” Phí Phẩm Trúc hơi chần chừ, dù sao cô thân cũng là em.

“Được rồi cô đừng có gấp gáp, nếu em gái cô quả thật vì bệnh nặng mà tử vong, thì vẫn là chết ở nhà An Mộc, cô nói xem, mẹ cô sẽ thế nào?”

Phí Phẩm Trúc tưởng tượng một chút về hậu quả, ánh mắt lập tức sáng rực lên, sắc mặt đắc thắng vui sướng:”Mẹ chắc chắn sẽ hận cô ta tới chết.”

“Đúng vậy, về sau, mẹ cô chỉ của riêng cô mà thôi.”

Phí Phẩm Trúc bị mấy lời này làm cho mê hoặc, nhanh chóng gật đầu.

*

Biệt thự nhà Phong gia.

An Mộc cho Hạ Nghe Âm ngủ xong đi ngang qua, liền vào thư phòng, Phong Kiêu lúc này đang tăng ca bên trong.

Cô liền đi đến bên cạnh Phong Kiêu, tuy rằng không ý thức được sẽ cắt ngang anh, vẫn dò hỏi:”Thận của Nghe Âm tìm hiểu đến đâu rồi?”

Phong Kiêu ngước mắt liếc cô một cái, “Đã được hai ngày nay rồi.”

An Mộc gật đầu thở dài, “Cô bé cũng đáng thương quá.”

Phong Kiêu nghe thấy những lời này, buông đôi tay đang làm việc ra, duỗi tay với tới, ôm An Mộc vào lòng:”Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.”

An Mộc cắn môi gật đầu, “Nhưng…..”

“Xem ra tôi làm còn chưa đủ, làm em còn thừa thời gian và sức lực để miên man suy nghĩ nhỉ….” Dứt lời, Phong Kiêu liền cúi đầu, hôn cô, làm cho tâm trí An Mộc lập tức chạy bay.

Một nụ hôn đáp xuống, anh một phen đẩy những văn kiện trên bàn sang một bên, bế An Mộc lên bàn, sau lưng là mặt bàn lạnh băng, phía trước là thân hình nóng bỏng, mãnh liệt kẹp chặt, An Mộc chỉ cảm thấy cơ thể mẫn cảm đến mức tận cùng, một cảm giác hưng phấn sinh ra từ phía bụng nhỏ.

Tiếp theo, bàn tay to của anh một phen kéo áo ngủ của cô ra, lộ ra cơ thể kiều nộn trắng muốt, bàn tay lần từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở một chỗ bí mật.

Người đàn ông lấy một ngón tay thọc vào, chỗ mẫn cảm của An Mộc, bị chà xát mạnh mẽ, thân hình tức rắc run lên, hai chân không còn giữ nguyên vị trí, “Ưm…..!”

Cô dùng sức đẩy tay anh ra, khuôn mặt đỏ ửng:”Đừng, Phong Kiêu, đừng dùng tay…..”

Phong Kiêu cười xấu xa, “Được.”

Lấy ngón tay ra, anh ta nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, dùng trực tiếp thân hình đè lên…..

Cuối cùng đêm nay, An Mộc đúng là không có sức lực để miên man suy nghĩ, nặng nề ngủ đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau, An Mộc, đang đi học đột nhiên nhận được điện thoại từ bảo mẫu trong nhà,:”Cô An, không thấy, không thấy Hạ Nghe Âm!”

An Mộc đứng phắt dậy, “Bà nói cái gì?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi