ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Cẩm Lý Ngư

- Ngu ngốc, người như vậy mà còn bảo vệ, mắt mày mù à? Hay là đấy mới là real love của mày?

- Người ta Phi thần còn chưa nói gì đâu, mày đã hấp tấp chạy ra, có phải cúc hoa chặt hay không? XXX! Không nói sớm, ông mày mặc dù không đẹp trai bằng Ngôn Phi Thần, nhưng mà ưu điểm là dưa chuột tương đối sạch sẽ, không vạn nhân cưỡi như nó!



Một đống bình luận khó coi, khiến An Mộc nhìn liền sốt ruột.

Cô vừa quan sát tình hình chiến đấu trên internet, vừa nhìn chằm chằm vào di động của mình.

Cứ cách 5 phút, cô lại gọi điện thoại cho Ngôn Phi Thần. Điện thoại tắt máy, cô liền nhắn lại, nội dung đều giống nhau, chính là khiến cho anh nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện thoại lại cho cô.

Mãi cho đến bình minh, rạng sáng 6h, bên ngoài bầu trời còn u ám, An Mộc mệt đến mức gật đầu liên tục.

Oành!

Rốt cục cô bị đụng đầu vào bàn, lần này thì hoàn toàn thanh tỉnh.

Cô máy móc lặp lại cầm di động, gọi một cú điện thoại, nhưng không ngờ rằng lần này lại gọi được!

An Mộc lập tức không buồn ngủ, vạn phần vui sướng, điện thoại vang một lúc lâu, bên kia cũng không có người nhấc máy, cuối cùng là giọng nói tin tức: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry…”

An Mộc cắn răng, rốt cục nhìn thấy một tia hi vọng, cô sẽ không buông tha đâu.

Ngắt máy, lại lần nữa gọi điện, tiếng chuông vang lên, giọng nói nhắc nhở.

Lại ngắt máy, lại gọi qua…

An Mộc gọi suốt năm phút, đúng lúc cô cho rằng lần này vẫn không có người tiếp muốn ngắt máy gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia rốt cục nhấc máy.

- Alo… - Thanh âm Ngôn Phi Thần khàn khàn, chỉ nghe thanh âm này liền khiến người ta cảm giác hết sức suy yếu.

An Mộc lập tức đỏ mắt:

- Ngôn lão sư, em là Đường Hạ, anh…

- Oh, là em à! - Đối diện nói xong câu đó, An Mộc liền nghe thấy tiếng ực ực nuốt thứ gì đó, tiếp là thanh âm mơ hồ không rõ của Ngôn Phi Thần truyền đến - Em cố chấp thật đấy. Đây là cuộc điện thoại thứ 261 bị lỡ…

An Mộc không quan tâm.

- Ngôn lão sư, anh sao vậy? Anh đang ở đâu?

- Ha ha, đừng sốt ruột, không sao đâu, em yên tâm. Điện ảnh khẳng định sẽ không chạy. Thạch Tiểu Phong đã nói là giữ lời, sẽ không đột nhiên đổi người đâu.

An Mộc sửng sốt, qua năm giây mới hiểu được, Ngôn Phi Thần cho rằng cô gọi điện cho anh là vì bộ điện ảnh « Mối tình đầu thứ 55 » sao?

- Ngôn lão sư, em…

- Còn có việc sao? - Ngữ khí của Ngôn Phi Thần thập phần không khách khí, hoàn toàn không ôn hòa như trước kia, hiện ra rất khó chịu.

An Mộc sững sờ.

Ngôn Phi Thần cười lạnh một tiếng:

- Không có việc gì thì cúp máy.

Lời này vừa dứt, không chờ An Mộc nói chuyện liền cắt đứt cuộc gọi.

An Mộc nhìn di động, cảm giác cực kỳ tức giận.

Ngôn lão sư là có ý gì?

Cô lại gọi điện qua, nhưng đối phương lại đã tắt máy.

An Mộc khó chịu đứng dậy, đi xuống lầu vào nhà bếp, pha một ly café hòa tan cho mình. Bưng café, thông qua cửa sổ trong suốt nhìn ra ngoài, trong bóng đêm mông lung, cả tòa biệt thự rất là yên tĩnh.

Đặng Uyên với Ngôn Phi Thần cãi cọ đến mức này, đã là không chết không ngừng.

Bôi đen Ngôn Phi Thần đến trình độ này hoàn toàn chính là muốn khiến cho hắn thân bại danh liệt.

Hai người, cho dù không phải tình nhân, nhưng nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?!

An Mộc nghẹn một hơi trong lòng, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ rằng uống café rồi lại nằm ngủ trên sofa.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi