ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Vệ Uy trả lời: "Vâng, thiếu gia."

Bước chân An Mộc dừng lại, trong lòng vô cùng không yên.

Tuy rằng biết rõ nhưng Phong Kiêu chạy tới đây ở với cô hai ngày nay, chắc chắn đống văn kiện đã chất như núi rồi.

Thân là minh tinh, noí về vấn đề yêu đương chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mặc dù không bỏ nhưng quanh năm phải chấp nhận quay phim chụp ảnh ở bên ngoài, không thể gặp được người thân rất là đau buồn.

Tâm tình An Mộc lập tức xìu xuống.

Vệ Uy còn muốn báo cáo việc gì đó nhưng nhìn thấy bóng dáng của An Mộc thì lập tức cúi đầu: "Thiếu gia, không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài trước."

"Ừm." Phong Kiêu nhàn nhạt trả lời, Vệ Uy liền đi ra ngoài.

An Mộc lặng lẽ tiến vào căn phòng, nhìn Phong Kiêu ngồi chăm chú ở trước bàn máy vi tính, đang mải miết làm việc trước màn hình máy tính, cô trước tiên vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Nước nóng từ trên đầu dội xuống, tẩy trôi mỏi mệt của cả một ngày, cô cảm thấy cả người trở nên khoan khoái hơn.

Tâm tình ủ rũ của An Mộc cũng khá hơn một tí.

Lần này Phong Kiêu đến đây nhất định là cố gắng tranh thủ thời gian của bản thân, lần này đi rồi thì lần gặp mặt sau của hai người nhất định chính là hai tháng sau rồi.

Cho nên cô nhất định phải quý trọng khoảng thời gian tối nay của hai người.

Tắm rửa xong, trong phòng vệ sinh là một tầng hơi nước, quay lưng lại phía tấm gương, cô bắt đầu mặc quần áo của bản thân, cầm váy ngủ mặc ở trên người, bình thường vì để thoải mái nên cô mua váy ngủ, hiện tại váy ngủ cũng quá rộng, không gợi cảm một chút nào, An Mộc cột bên hông lại, váy ngủ lập tức phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ của cô.

An Mộc quay người lại ngắm bản thân hai lần, lúc này mới hài lòng.

Đi ra khỏi phòng vệ sinh, cô nghiêng cơ thể, váy ngủ vừa vặn hiện lên một đường cong cơ thể, thật không nghĩ đến Phong Kiêu người ta cúi đầu chăm chú xem văn kiện, vốn không thèm để ý đến cô.

An Mộc bĩu môi, suy nghĩ muốn nhào lên người Phong Kiêu.

Đúng lúc này, Keng! Chuông cửa đột nhiên vang lên.

An Mộc đi tới cửa, mở của phòng ra, bên ngoài dĩ nhiên là đạo diễn Thạch Tiểu Phong.

An Mộc vô cùng kinh ngạc, Thạch Tiểu Phong liền mở miệng: "Đường Hạ, nam chính đến rồi, chúng ta tới phòng của em để trao đổi, thuận tiện giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, người này em cũng biết đó nha."

Đạo diễn Thạch Tiểu Phong còn nắm chốt cửa định đi vào.

Nhưng mà hiện tại An Mộc cũng không có tâm trạng để đi biết vai nam chính là ai, trong đầu toàn là câu nói đến phòng của cô để trao đổi về vai chính. Để bọn họ vào phòng, chẳng phải sẽ thấy Phong Kiêu sao?!

Hơn nữa...

A a a a a, tại sao lại tới quấy rầy khoảng thời gian của hai người bọn họ chứ!

Sắc mặt An Mộc lập tức thay đổi, mắt thấy Thạch Tiểu Phong đag muốn tiến vào phòng mình, cô lập tức đưa tay ngăn chặn ở cửa: "À... Thạch đạo diễn, cái kia, a... em..."

"Hay là đến phòng của tôi đi." Một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt quen thuộc truyền tới, An Mộc sững sờ, liền thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai từ sau lưng đạo diễn Thạch Tiểu Phong đi ra.

An Mộc nhìn thấy đối phương, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Đường Cảnh? Sao anh lại tới đây?"

Dứt lời liền ý thức được cái gì đó, tiếp theo càng kinh ngạc hơn nữa, mở miệng nói: "Anh là nam chính?"

Đường Cảnh gật gật đầu.

Thạch Tiểu Phong cười ha hả mở miệng: "Hai người các ngươi thế nhưng là thanh mai trúc mã, còn là anh em họ, như thế đối với vai chính khẳng định càng có cảm giác. Lần này, tiểu Hạ em cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt nạt a!"

An Mộc khó tin nhìn Đường: "Em nhờ không lầm thì hiện tại anh đang quay phim { Mission Impossible 2 } cơ mà, hay là do thời gian có thay đổi?"

Đường Cảnh nổi tiếng đi lên nhờ phim thần tượng thanh xuân nhưng môn anh ấy am hiểu lại là hí kịch.

Thật vất vả mới lấy được vai nam phụ quan trọng trong { Mission Impossible 2 }, sao anh ấy lại thế...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi