ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh

Toàn bộ yến hội, lúc Phí Phẩm Trúc tiến vào, liền đạt tới cao trào.

Mà Phí Phẩm Trúc cũng giống như một cô công chúa chân chính vậy, cử chỉ khéo léo, tươi cười ngọt ngào. Tuy rằng lớn lên không xinh đẹp đến kinh diễm, nhưng trên khuôn mặt kia, vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Băng Tâm.

Mọi người chung quanh, ồn ào một chút liền tiến lên vây quanh cô.

Anh một lời cô một lời, giống như chúng tinh phủng nguyệt(*) quay chung quanh bắt chuyện với cô.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Muôn vì sao vây quanh mặt trăng.

Ngay cả bên này, Dung Trạch cũng xoa xoa đầu, “Tôi qua bên kia chào một tiếng, dù sao cũng là con gái của Hạ lão sư”

Dung Trạch quen với Hạ Băng Tâm, hai người còn diễn chung với nhau. Dung Trạch đánh giá rất cao kỹ thuật diễn của Hạ Băng Tâm, có lẽ toàn bộ giới giải trí, cũng chỉ có Hạ Băng Tâm làm cho Dung Trạch bội phục thật sự.

Anh vừa nói vậy, Đào Nhạc Hạo cũng liền đứng lên, “Chúng ta cũng đi qua xem vị ‘công chúa’ danh xứng với thực đó đi”

Đào Nhạc Hạo đứng lên, Vạn Bội Ngọc đứng lên, sau đó ba người nhìn về phía An Mộc.

An Mộc lập tức cảm thấy nghẹn khuất giống như ăn phải ruồi bọ.

Cô nghĩ đến khi còn nhỏ gọi điện thoại cho Hạ Băng Tâm, lại xuất hiện giọng nói non nớt lại bá đạo không nói lí lẽ kia, “... Mẹ là mẹ của tôi, không phải là mẹ của bạn!”

Khi đó, cô liền biết, bản thân đấu không lại với đứa trẻ kia.

Nhưng hiện tại...

An Mộc cong khóe môi. Đều là con gái của Hạ Băng Tâm, bản thân tự dựa vào sức mình nỗ lực tiến vào giới giải trí, mà Phí Phẩm Trúc lại...

Bất quá cũng chẳng sao, cô không hề hâm mộ.

An Mộc nghĩ như vậy, tự an ủi mình, hốc mắt rốt cuộc vẫn có chút xót. Nhưng kỳ thuật diễn của cô luôn kinh người, cho dù tâm trạng không tốt, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, “Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút, mọi người đi trước đi”

Nói như vậy, cô liền đi về phía nhà vệ sinh.

Tùy tiện rửa tay, An Mộc liền thở dài.

Xem ra công phu bản thân tự tôi luyện vẫn chưa tới, một đứa trẻ xuất hiện, liền khiến cho cô nhớ đến nhiều năm bị vứt bỏ qua.

An Mộc nở nụ cười, luyện tập tươi cười trước gương. Lúc đang luyện tập, đột nhiên từ trong gương nhìn thấy, cửa buồng vệ sinh, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Cái đầu nhỏ kia nhìn khắp nơi, lúc nhìn thấy An Mộc, ánh mắt liền sáng lên, há mồm liền kêu: “Dì...”

“Dừng!” An Mộc la lên một tiếng, đột nhiên quay đầu, giơ nắm đấm lên, “Dám kêu dì kế nữa thử xem!”

Phí Thính Âm lập tức ngậm chặt miệng, lại chớp chớp đôi mắt to nhìn An Mộc. Sau đó bỗng nhiên cười lên, lập tức bổ nhào vào lòng cô, “Chị, em nhớ chị muốn chết”

Chị...

An Mộc nháy mắt cả người đều không ổn. Cô ho khan một tiếng, cúi đầu, “Bé kêu chú Phong là chú, sao lại gọi ta là chị?”

Phí Thính Âm ngây ngô cười, còn ngoan ngoãn hơn ở trong nhà An Mộc trước kia, nhưng thái độ nói tức chết người không đền mạng vẫn như cũ, “Nói chị ngốc chị còn không tin. Ai mà không muốn được kêu trẻ hơn tuổi? Hơn nữa em gọi chú Phong là bởi vì... Chị không biết gần đâu chú cháu luyến đang rất lưu hành sao?”

Chú cháu luyến...

An Mộc co rút khóe miệng. Được rồi, tư tưởng của cô mặc dù khá thoáng, nhưng vẫn không theo kịp với tuổi trẻ!

Phí Thính Âm nói xong, liền nhìn ra bên ngoài, “Chú Phong có đến không? Em rất nhớ chú ấy, mỗi lần nhìn thấy gương mặt soái đến ngây ngất đó, tâm tình em dù không tốt đến cỡ nào, cũng đều trở nên tốt”

An Mộc:... Tuổi còn nhỏ như vậy đã theo tư tưởng nhan sắc quyết định tất cả như vậy?

An Mộc hít sâu một hơi, lúc này mưới nhìn cô bé từ trên xuống dưới. Lại thấy cô mặc một chiếc váy trắng, nhưng trên váy đã bị bẩn, trên khuôn mặt cũng dính tro bụi, có vẻ thập phần chật vật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi