ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Cửa xe mở ra, Phong Kiêu tiêu sái bước xuống.

Gương mặt vô cùng xinh đẹp, nếu đặt trên một người khác sẽ có chút nữ tính, điều đầu tiền làm mọi người chú ý tới chính là khí chất lạnh lùng mê hoặc tỏa ra từ anh.

Người mở cửa rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Hóa ra là vị đại thần này là Phong thiếu!

Nói đến một việc lớn xảy ra mới đây ở C thị, rất có liên quan đến vị Phong thiếu này.

Hàng loạt cao ốc khách sạn, nhà hàng ở C thị đều có lời mời anh, có thể được anh đặt chân tới một lần, tương đương với việc đẳng cấp của nơi đó tăng cao!

Đế Hào cũng không ngoại lệ.

Là khách sạn sang trọng nhất C thị, nghiễm nhiên có được sự ưu ái của Phong thiếu.

Nhân viên phục vụ mỉm cười lấy lòng, cúi đầu cung kính đón tiếp Phong thiếu.

Đúng lúc này, có một chiếc Audi màu đen đuổi đến sát nút.

Thư ký Vệ Uy xuống xe, một thân âu phục màu đen, mặt lạnh như băng, cảm giác bất cứ chuyện gì trên đời cũng không thể làm thay đổi sắc mặt của anh ta, anh sải bước đến bên cạnh Phong Kiêu:”Thiếu gia.”

Phong Kiêu gật nhẹ đầu, cả người mang theo vẻ cuồng vọng kiêu ngạo tiếp tục đi về phía trước.

Đôi mắt hẹp dài lộ vẻ hài lòng làm người ta không thể rời mắt.

Toàn bộ nhân viên của Đế Hào chia làm hai hàng nhường đường cho anh.

Vệ Uy thấp giọng báo cáo:”Thiếu gia, người mà hôm nay anh sẽ gặp là người đã từng hợp tác với FAE…..”

Bước chân Phong Kiêu vững vàng,đang kiên nhẫn nghe người đằng sau giới thiệu thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Vệ Uy, khóe môi nhếch lên, lời thốt ra kèm theo một chút không kiên nhẫn:”Loại việc cỏn con này còn phải làm tới lúc nào?”

Sắc mặt Vệ Uy không chút thay đổi, “Thiếu gia, lần này anh đến C thị chính là để ‘kiểm tra sản nghiệp của FAE’, nhiệm vụ của anh chính là việc cỏn con này.”

“Mấy thứ vụn vặt từ đầu tư sản xuất đến phim truyền hình nhất định tôi phải quan tâm sao?” Phong Kiêu lạnh lùng nói.

Thân là tổng giám đốc của FAE, từ bao giờ anh phải để tâm đến mấy việc này?

Vệ Uy không hề biến sắc, trong giọng nói không có chút sợ hãi:”Thiếu gia, nếu không vì mấy việc này thi anh giải thích ra sao việc anh ở C thị lâu như vậy?”

Vì che dấu mục đích mà anh lấy cớ đi “tuần tra” về C thị, đâm lao phải theo lao thôi.

Phong Kiêu nghe mấy lời này thì hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng ngữ khí của anh dường như sắp kết ra băng, “Nói với Thượng Quan, trong năm ngày giải quyết xong cái nơi hỗn độn kia đi, tôi nhớ rõ chúng ta còn có giao dịch với AFH.”

“Vâng.” Vệ Uy vốn mặt không biến sắc nhưng nghe mấy câu này vẫn cứng đờ người rùng mình một cái.

Trên mặt anh ta rốt cục cũng có chút biểu cảm.

Thượng Quan thích hưởng thụ nhất, mà AFH vừa trải qua chiến loạn, nói thẳng ra đó là nơi chim chóc còn không thèm đếm xỉa đến, để anh ta đi tới đó còn không bằng cấm anh ta một tháng không được chạm vào phụ nữ.

Thiếu gia đã nói vậy, xem ra thật sự không còn kiên nhẫn.

Chẳng qua cho tới giờ, vốn là Hoàng đế của cả “đế chế” nay đột nhiên phải quản lý chút việc vặt, đúng là uổng phí nhân tài.

Vệ Uy đi theo nhưng lại thấy thiếu gia dừng chân.

Vệ Uy sửng sốt, chợt nghe có tiếng cãi nhau trong đại sảnh.

Nhìn theo ánh mắt của thiếu gia, Vệ Uy liền nhìn thấy một người phụ nữ đẹp tuyệt vời.

¬¬¬¬¬_____*_____

Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

An Mộc nhìn trái phải xung quanh, nhận thấy ở phía cửa có gì đó khác thường.

Quay đầu liền nhìn thấy Phong Kiêu xuất hiện như một đế vương, được hộ tống bước tới.

Dáng người kinh diễm tuyệt luân, cao ngất như cây tùng, bộ âu phục màu bạc giúp chủ nhân tôn lên khí chất cao quý.

Nhìn lại chính mình, bị bốn người vây quanh đổ hết rượu lên người mình, quần áo thì chật vật, mặt mày dữ tợn….

Thực sự là….

An Mộc nắm chặt tay, nghĩ đến những lời Phong Kiêu đã nói với mình.

Trong lòng không khỏi uất nghẹn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi