ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Không ngờ căn bản thận của Đường Hạ không hề tương thích, cũng không hiểu sao bà chưa từng nghĩ đến chuyện này, sớm biết như vậy, bà hà tất phải làm ra nhiều chuyện như vậy, làm ảnh hưởng đến hình tượng của chình mình?

Nghĩ tới đây, bà đứng phắt lên, nhìn Phí Phẩm Trúc còn đang mê man trong phòng bệnh, lập tức cảm thấy phiền chán, gọi bác sĩ, “Gia tăng liều thuốc, nhất định phải làm cho con bé nhanh khỏe lại.”

Bác sĩ gật đầu, truyền thêm một bình nước nữa cho cô bé.

Hạ Tâm Băng đi tới đi lui trong phòng bệnh cũng không bình tĩnh lại được, sau cùng lấy túi xách, đi thẳng ra ngoài.

Khởi động xe, đi dạo vài vòng quanh thành phố, dừng chân tại một trung tâm thương mại.

Thởi điểm tâm trạng của một người phụ nữ không tốt, cách phát tiết hiệu quả nhất chính là đi mua sắm.

Hạ Tâm Băng cũng không phải ngoại lệ.

Trung tâm thương mại này đều là hàng cực phẩm, người có thể ở trong này vung tay tiêu xài đều không phải là phú quý bính thường, căn bản trong Đế đô này những kẻ có tiền chân chính đều đến nới này mua sắm.

Một tháng Hạ Tâm Băng đều tới đây vài lần, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Quần áo trong này giá cả tối thiểu cũng phải 5 chữ số, giá từ 6 7 chữ số trở nên thì nhiều không kể xiết.

Hạ Tâm Băng dạo quanh, nhìn trúng một chiếc áo da màu đen.

Tuy giờ đã sắp sang tháng tư, nhưng tiết trờ ở Đế đô vẫn rất lạnh, Hạ Tâm Băng thích mặc váy, bên ngoài khoác thêm áo da là phù hợp nhất.

Chiếc áo này cũng nằm trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất, Hạ Tâm Băng liền vươn tay ra tính lấy chiếc áo.

Nhưng không ngờ, bà còn chưa lấy được chiếc áo liền nhìn thấy một cánh tay cầm nó lên.

Hạ Tâm Băng quay qua nhìn, nhận ra người đó liền nhíu mày, “Đã lâu không gặp.”

Đặng Hi Thần cươi tươi híp mắt, “Đã lâu không gặp, cuộc sống đại minh tinh gần đây thế nào?”

Hạ Tâm Băng ưỡn thẳng lưng, nhàn nhạt cười, “Rất tốt, bà thì sao?”

Đặng Hi Thần cười cười, “Đương nhiên là không tốt bằng cô rồi, đã giải nghệ nhiều năm như vậy, vậy mà gần đây tôi nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại của phóng viến để hỏi chuyện về người bạn cũ là cô đó.”

Sắc mặt Hạ Tâm Băng cứng ngắc.

Bình thường đây là chuyện đáng hãnh diện, nhưng tình hình hiện nay…

Quả nhiên, liền thấy Đặng Thần lộ vẻ mặt hóng chuyện,”Đáng tiếc thật, tôi lại không hiểu rõ chuyện nhà cô lắm, cả ngày tôi chỉ biết giúp chồng dạy con, ở nhà chỉ nhìn ngắm chồng mình, nào hiểu được tâm trạng của cô khi vứt bỏ con gái ruột của mình? Ai, rốt cuộc sao cô lại chán ghét Đường Hạ như vậy? Là vì con bé là kết quả của cô với chồng cũ sao?”

Hạ Tâm Băng cứng đờ người, lạnh lùng nói, “Cô đã nói cho đám phóng viên chuyện gì rồi?”

Đặng Hi Thần tỏ ra vô tội, “Cái gì tôi cũng chưa nói.”

Hạ Tâm Băng hừ lạnh một tiếng, “Biết thế là tốt.”

Nói xong, bà liền nhìn chiếc áo kia, “Chiếc áo này không hợp với bà, bà thực sự muốn mua?”

Đặng Hi Thần vén vén tóc, “Không hợp cũng có thể mua mà, cô biết tôi thích nhất mấy thứ xinh đẹp.”

Hạ Tâm Băng cười lạnh, “Có những thứ xinh đẹp, chỉ có thể nhìn thôi, mặc vào lại không hợp.”

Đặng Hi Thần nhíu mày, “Ý cô là gì?”

Hạ Tâm Băng mỗi lần nhìn thấy Đặng Hi Thần đều muốn áp chế đối phương, nhưng hôm nay vì mấy tin gièm pha mà bà ta có thể dễ dàng uy hiếp bà, trong lòng liền mất hứng, đảo mắt xung quanh lên tiếng, “Phong tổng nhà bà biết bà tiêu xài bậy bạ, sẽ không nói gì chứ?”

Đặng Thần nghe nhắc đến Phong Hầu, ánh mắt tối lại, “Việc nhà tôi không đến lượt người ngoài như cô quản! Tôi thấy cô đúng là ăn nó rửng mỡ không có chuyện gì làm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi