Editor: Ngạn Tịnh.
An Mộc ngồi xe với tài xế, đi đến tiểu khu Gia Lâm.
Sau đó tài xế giúp cô xách một vali quần áo lên lầu.
Bên trong chung cư rất đầy đủ,các loại gia cụ cũng đều là thứ cô thích. An Mộc nhìn căn phòng nhỏ sạch sẽ, tỏ vẻ bản thân rất vừa lòng.
Vì thế cô liền không đó dự chạy đến trước giường, cả người thả thật mạnh xuống nệm lò xo.
Giường lò xo thật thoải mái thật mềm mại!
An Mộc ôm lấy gối, vui sướng cười không khép được miệng.
Bản thân rốt cuộc cũng có một căn nhà thuộc riêng mình.
Không biết căn phòng này bao nhiêu tiền? Có thể mua lại được không nhỉ?
Ở thành phố C, bản thân tự dẫn sói vào nhà.
Đến Kinh Đô, vẫn luôn ở nơi đó của Phong Kiêu.
Tuy rằng nói người một nhà đối với cô rất tốt, giống như người trong nhà, nhưng cô vẫn muốn có được một căn nhà là của mình.
Hiện tại xem ra, rốt cuộc cũng đã được thỏa mãn!
An Mộc vui sướng chạy khắp căn nhà chín mươi mét vuông của mình, mỗi góc đều nhìn nhìn. Trang hoàng ở nơi này thật sự rất hợp khẩu vị của cô!
Ngày mai là cuối tuần, ngày hôm sau nữa là thứ hai.
Thứ hai, cô liền bắt đầu chính thức đi làm!
Cho nên tối hôm nay, cô liền bật bếp, nấu cho mình một tô mì ăn liền cực kỳ lớn.
Hạnh phúc đánh "Ợ" một tiếng, lúc này mới tung tăng đi tắm rửa.
Phòng vệ sinh rất lớn, bên trong còn có một bồn tắm mát xa. Cô liền ngâm mình trong đó, cảm thấy cuộc sống quả thực quá hoàn mỹ!
Rửa rửa, bất chợt nghe thấy bên ngoài có chút âm thanh.
Trái tim An Mộc lập tức nhảy lên, vội vàng khoát áo chạy ra ngoài xem xét. Thấy không có ai, mới an tâm vào ngâm tiếp.
Thẳng cho đến khi nước lạnh, mới bọc khăn tắm đi ra ngoài, sấy khô tóc, tắt đèn liền nhảy lên giường!
Nhảy một cái...
"Aaaaaaa!" An Mộc hoảng sợ, là lên một tiếng.
Trong bóng đêm, bắt được hơi thở quen thuộc nhào tới, bắt lấy cô, đè ở phía trên.
An Mộc mở to hai mắt, "Anh, anh, sao anh lại ở đây?"
"Ừm, hôm nay tăng ca quá muộn, cho nên không muốn trở về ngoại thành, thời gian đi xe quá lãnh phí!"
An Mộc yên lặng nhìn thời gian, cũng chỉ mới 8 giờ.
"Vậy anh đã nói với bác gái chưa?"
"Nói rồi"
An Mộc có chút nghĩ hoặc, "Vậy anh nói anh ở chỗ này?"
"Ừm, anh nói hôm nay tăng ca, cho nên sẽ ở chung cư gần công ty!"
An Mộc:...
Nhận thấy cô trầm mặc, Phong Kiêu cười ra tiếng, "Sao vậy?"
An Mộc bĩu môi, "Anh cũng không sợ bị paparazzi chụp được!"
"Chụp được cũng không sợ!"
"Vì sao?"
"Bởi vì anh ở nơi này thực sự có một chung cư"
An Mộc:...
"Anh có chung cư ở nơi này từ bao giờ? Ô..." Lời còn chưa nói xong, đã bị người nào đó lấp kín. Bởi vì người nào đó cảm thấy, tối hôm nay tiểu yêu tinh nói quá nhiều!
Không có trưởng bối bên cạnh, dục hỏa áp lực đã lâu nháy mắt thêu đốt. Hai người đều dùng hết sức lực, phát tiết hết tất cả nhưng nhớ trong khoảng thời gian này.
An Mộc cảm thấy, bản thân giống như bị đặt giữa biển khơi. Trong chốc lát lại bị sóng biển đẩy tới đầu bến, trong chốc lát lại bị đẩy lùi về phía sau. Cái loại tư vị như thế nào cũng không đủ này, giống như hai người sẽ phải chết trên giường. Không chết không ngừng.
------
Ngày hôm sau, lúc An Mộc tỉnh dậy, cũng đã là 10 giờ.
Lười biếng duỗi eo, Phong Kiêu liền bước vào, "Rời giường đi, hôm nay mang em đi gặp mấy người bạn"
"Bạn?" An Mộc kinh ngạc, "Anh cũng có bạn?"
Phong Kiêu:.... Đây là cái từ hình dung quái quỷ gì chứ!
"Ai á?" An Mộc đứng dậy, một bên mặc áo quần, một bên dò hỏi.
"Long Kình Thiên và Duật Cảnh Viêm, còn có phu nhân của bọn họ!"