ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Tuna

An Mộc nhắm hai mắt lại, cảm thấy quả thực là thảm không nỡ nhìn!

Mẹ chồng tương lai đến bắt gian, người bị bắt chính là con trai của bà?

Cái cốt truyện này, nghe thế nào cũng thật là khôi hài!

An Mộc thở dài:

“Bác gái, chúng ta……”

Cô đang cố tìm từ ngữ để nói, nói làm sao mới có thể cho mẹ Phong không có cảm giác bị lừa gạt, liền nhìn thấy Đặng Hi Thần xoay đầu qua:

“Tiểu Mộc Mộc a, cái kia, tủ quần áo của con, có chút loạn a.”

“A?”

An Mộc nghi hoặc, chuyện này, chuyện này là thế nào a!

Quay đầu, nhìn vào trong tủ quần áo, người đáng lẽ nên ở trong tủ quần áo, đã không thấy nữa!

Bởi vì để tiện cho Phong Kiêu trốn vào, nên cô đã đem quần áo, cuốn hết qua một bên.

Hiện tại, người không có, quần áo lại đảo loạn thành một mảng.

Khóe môi An Mộc giật giật, cảm thấy người mẹ chồng tương lai của mình, thật kinh khủng!

Chính là!!

Phong Kiêu đã chạy đi đâu?

Cô nhìn về bốn phía chung quanh, lại nhìn nhìn, nhưng nhìn như thế nào cũng tìm không thấy!

Phòng trang hoàng đơn giản, cũng không có nơi nào có thể dấu người, trong phòng có cái gì vừa nhìn là thấy ngay, nhưng mà một người sống sờ sờ như vậy, trốn như thế nào a?

Tầm mắt An Mộc hướng về cửa sổ, thấy rồi!

Cửa sổ mở ra, nói như vậy……

An Mộc tức khắc hãi hùng khiếp vía, Phong Kiêu ở bên ngoài?

Đây là tầng tám a!

Bị phát hiện cũng còn hơn là liều mạng a!

An Mộc nghĩ nghĩ, liền chạy đến chổ cửa sổ, nhưng mới vừa chạy hai bước, di động trong tay lại vang, là Phong Kiêu.

“Anh đang ở đâu?”

An Mộc kinh hô một tiếng.

“Đã an toàn về đến nhà, yên tâm đi.”

Trái tim đang treo lên của An Mộc, lúc này mới yên lòng, lại cảm thấy Phong Kiêu thật sự là quá mạo hiểm, muốn nhằng anh mấy câu, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy Đặng Hi Thần ở bên cạnh, đến miệng nói liền thành:

“Vậy tối nay anh nghĩ ngơi cho tốt nhé.”

Ngắt điện thoại, quay đầu lại, liền nhìn thấy Đặng Hi Thần đang gấp quần áo cho cô.

Khóe môi An Mộc giật giật:

“Bá mẫu, kỳ thật, con chỉ là mới dọn đến nên, con……”

“Mẹ hiểu mà, thật ra con một chút cũng không có lười? mẹ đều biết.”

An Mộc:…… Kỳ thật người cái gì cũng không biết!!

Phong Kiêu đã rời đi, An Mộc liền bình ổn lại, kế tiếp cùng Đặng Hi Thần nói một ít chuyện râu ria, cuối cùng hai người nằm ở trên giường ngủ.

Ngày hôm sau, thời điểm An Mộc tỉnh lại, liền nghe được thanh âm ở phòng khách, ra cửa vừa thấy, phát hiện là Đặng Hi Thần đã sớm mua đồ ăn sáng về, cũng không biết là thức khi nào.

An Mộc có chút ngượng ngùng, tại sao cô thấy ấn tượng của mình với mẹ Phong ngoài lười thì chính là lười…… Ham ăn biếng làm, thật ghét quá!

Cô nhanh chóng rửa mặt, thời điểm hai người ngồi xuống ăn cơm, Đặng Hi Thần thở dài:

“Mẹ dự định sẽ bay đi Anh quốc một đoạn thời gian, kỳ thật là tới để tạm biệt con.”

“A?” 

An Mộc theo bản năng mà phản ứng đầu tiên, chính là rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhưng nếu mỗi ngày mẹ Phong đều đến đây, cô kỳ thật cũng thực không cao hứng!

Nhưng sau đó cô lại cảm thấy mình quả thực là lòng lang dạ sói, mẹ Phong đối tốt với cô như vậy, sao cô lại có thể vui mừng như vậy khi nghe tin bà đi?

Nghĩ như vậy, An Mộc liền thật sự có chút không nói nên lời.

An Mộc mở miệng:

“Bác gái, tại sao phải đi? Muốn đi bao lâu, còn trở về sao?”

Càng hỏi, càng sốt ruột, An Mộc nhịn không được, sắp khóc ra luôn.

Từ nhỏ cô đã không có mẹ, cảm giác của cô với mẹ Phong chính là không muốn xa rời.

Đặng Hi Thần nhìn An Mộc càng thêm tiếc nuối, cười sờ sờ đầu cô:

“Đương nhiên là phải về chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi