ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh.

Nhưng hiện tại, cô ta có thể nói là ông bà ngoại cùng An Mộc không hợp sao?

Không thể!

Bởi vì cô ta vừa mới nói, ông bà ngoại rất nhớ An Mộc.

Hạ Thiên cảm thấy bản thân như tự lấy đá đập chân mình!

Tức đến đau dạ dày!

An Mộc nhìn đối phương, tuy rằng bề ngoài vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại lập lòe hung quanh, cong môi cười lạnh.

Năm đó, bản thân cũng chỉ vì bộ dáng Bạch Liên hoa này của đối phương, chi nên mới bị lừa gạt. Nhưng hiện tại...

Cô cũng phải làm cho đối phương nếm thử, tư vị có khổ không nói nên lời!

----o0o-----

Nghi thức cắt băng bắt đầu. Sau khi An Mộc cắt băng xong, chính là bắt đầu cho tiệc rượu.

Trong tiệc rượu mọi cụng ly tán gẫu, tiểu thư công tử danh môn thượng lưu tề tụ, các minh tinh cũng hòa lẫn trong đó, đến gần những đạo diễn cùng các nhà đầu tư, muốn thử cơ may tìm cơ hội.

An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh, hai người tự thành một không gian riêng.

Diệp Đồng Đồng nhìn nhìn bốn phía, vẻ mặt bát quái, “Đố cậu biết lúc cậu cắt băng, tớ đã thấy được ai?”

“Ai?”

Diệp Đồng Đồng quả nhiên không giữ được thần bí, nói toẹt ra, “Tớ nhìn thấy Lưu Tử Kỳ!”

Lưu Tử Kỳ?

An Mộc nhướng mày.

Lưu Tử Kỳ đã hoàn toàn bị phong sát, trên cơ bản không thể xuất hiện owr những nơi như thế này.

Như vậy cô ta vào nơi này để làm gì?

Trực giác cho biết, đối phương là nhằm vào chính mình.

Diệp Đồng Đồng tiếp tục mở miệng, “Tớ còn nhìn thấy Hạ Thiên nói chuyện với Lưu Tử Kỳ. Cũng không biết hai người đó nói những gì, nhưng tớ lại cảm thấy có chút không thích hợp!”

Hạ Thiên cùng Lưu Tử Kỳ?

Hai người kia sao lại quen biết nhau?

An Mộc nhìn vào hội trường, liền nhìn thấy Lửu Tử Kỳ cúi đầu, chật vật đi lại trong đó, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía mình.

An Mộc cảm thấy, khẳng định không có chuyện gì tốt. Cô vẫy tay với Âu Dương Sát Sát ở đối diện, nhỏ giọng nói gì đó, Âu Dương Sát Sát liền gật gật đầu.

Sau đó, liền nhìn thấy Lưu Tử Kỳ nghiêng ngả lảo đảo đi về phía bên này.

Diệp Đồng Đồng khẩn trương nắm lấy góc áo An Mộc.

An Mộc lại như cũ khí định thần nhàn. Cô đứng dậy, đi vào trong hội trường bữa tiệc.

Lưu Tử Kỳ muốn chạy theo cô, Âu Dương Sát Sát đã ngăn trước mặt cô ta. Lưu Tử Kỳ trái phải muốn trốn khỏi vòng tay Âu Dương Sát Sát, nhưng lại lách không ra.

Chờ đến khi vất vả mới rời khỏi, liền nhìn thấy An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng đang nói gì đó với chủ bữa tiệc. Sau đó hai người bước về phía cửa.

Lưu Tử Kỳ khẩn trương, mắt thấy bản thân đuổi không kịp, cô ta lập tức hô to một tiếng, “Đường Hạ!”

Trong nháy mắt, tập thể bữa tiệc đều im lặng, mọi người đều nhất trí nhìn về phía Lưu Tử Kỳ.

An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng đã đi đến cửa, cũng dừng bước chân, nhìn về phía Lưu Tử Kỳ.

Lưu Tử Kỳ nhanh chóng xông tới chỗ An Mộc, mang theo một loại tư thái kiên quyết.

Trong đám người, Hạ Thiên cong khóe môi, lộ ra một biểu tình xem kịch vui.

Đáng tiếc, giây tiếp theo, sắc mặt Hạ Thiên trở nên cứng đờ.

Chỉ thấy hai tên bảo an nhất trí xông tới, mỗi bên bắt lấy cánh tay của Lưu Tử Kỳ.

Gương mặt chữ điền của chủ tiệc âm trầm, “Đây là ai thả người vài? Nhiễu loạn trật tự của hội trường, nhanh mời Lưu tiểu thư ra ngoài!”

Lưu Tử Kỳ bị người ngăn lại, lập tức há miệng muốn chửi ầm lên. Nhưng vừa mới mở miệng, một tên bảo an liền nhét một miếng giẻ lau vào miệng cô ta, trực tiếp kéo cô ta ra ngoài!

Hạ Thiên xem sợ ngây người, nghĩ thế nào cũng không ngờ mọi chuyện sẽ ra như thế này.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía An Mộc, liền nhìn thấy An Mộc cũng đang nhìn chằm chằm cô ta.

Vẻ mặt rõ như lòng bàn tay kia, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của cô.

Hạ Thiên đột ngột rùng mình một cái, một suy nghĩ đột nhiên chui vào não: An Mộc hiện tại, không thể chọc, không dễ chọc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi