ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh. 

Một phen đè lấy đầu cô, để cho đầu cô chôn vào trong ngực anh. Sau đó, trong sự loáng thoáng của An Mộc, dường như nghe thấy anh nói, “Anh chỉ cần em”

Buổi tối này, An Mộc ngủ thật sự sâu.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, nhìn thấy Phong Kiêu thế nhưng không đi làm, ở nhà chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Anh chuẩn bị chính là bữa sáng kiểu Tây. Chỉ cần chiên cái trứng gà, mang theo bánh mì là được.

An Mộc rửa mặt xong, đứng ở cửa phòng bếp xem anh chiên trứng.

Anh cầm trứng gà, gõ một chút, muốn đổ vào trong chén.

Lần đầu tiên, vỏ trứng gà cũng rớt vào trong chén

Anh nhìn nhìn, chau mày, ném chén trứng gà đó đi.

Liên tục gõ hỏng rồi vứt vài cái trứng gà, cuối cùng rốt cuộc cũng có một cái trứng gà thành công đẹp đẽ đổ vào trong chén, không mang theo vỏ trứng. Lúc này Phong Kiêu mới nhìn về phía hình minh họa trong di động.

Sau đó đổ rất nhiều dầu vào chảo...

Đổ trứng gà vào, liền vang lên từng tiếng tí tách. Phong Kiêu cầm cái xẻng, một tay đẩy đẩy, trứng gà nát, không thành hình.

Phong Kiêu ném cả dầu cùng trứng vào trong sọt rác.

Tiếp tục!

Một hộp ba mươi cái trứng gà, đến cuối cùng, mới ra một cái giống hình dạng của trứng gà.

Lúc này Phong Kiêu mới bỏ bánh mì vào máy nướng bánh mỳ một chút, sau đó rót ly sữa bò. Xoay người nhìn thấy An Mộc đứng ở cửa yên lặng cười, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình, chỉ sợ đều đã bị cô nhìn thấy, trong đôi mắt hẹp dài, hiện lên một tia xấu hổ.

An Mộc cười càng thêm vui sướng.

Vừa buông tay ra, liền cười phá lên.

Cười đến mức bụng cũng đau, ngồi dưới đất không đứng lên được.

Sau đó lúc này mới nhìn thấy Phong Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi mang bữa sáng sang, mới trở lại túm cô từ dưới đất lên.

An Mộc nhìn bữa sáng trên bàn, cảm thấy thập phần cảm động.

Biết rõ không nên chê cười đối phương. Nhưng tưởng tượng đến Phong đại boss luôn luôn sấm rền gió cuốn, người gặp người sợ thế nhưng ngốc ở trong phòng bếp học chiên trứng, liền cảm thấy... Thật sự rất buồn cười!

Thời gian ấm áp, luôn trôi qua rất nhanh. Rất nhanh liền đến giữa trưa.

Buổi chiều liền phải cùng đoàn làm phim cùng nhau bay đến Hành Điếm.

[Thiên Trường Địa Cửu] tuy là phim hiện đại, nhưng bởi vì loại hình quân lữ, yêu cầu một cái sân đặc thù, cho nên vẫn phải thuê một cái sân lớn ở Hoành Điếm làm nơi quay.

Lúc trợ lý A Băng ở bên ngoài gõ cửa, lúc này An Mộc mới lưu luyến không rời đứng lên từ lòng ngực của Phng Kiêu, vẫy vẫy tay với anh.

Phong Kiêu đứng lên, hôn hôn cái trán của An Mộc. Lúc này mới võ vỗ bả vai của cô, “Đi đi, có rảnh anh sẽ đi thăm ban”

“Thật sao?” Đôi mắt An Mộc lập tức sáng lên.

Phong Kiêu nhìn bộ dáng của cô, gật gật đầu, “Thật đúng là một co gái ngóc”

Lúc này An Mộc mới yên tâm kéo vali ra cửa.

A Băng đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong, “Sao tôi lại nghe thấy hình như trong đó có giọng nói của đàn ông?”

An Mộc bình tĩnh ngăn cô lại, đóng cửa phòng, “Cô nghe lầm rồi”

A Băng nghi hoặc, “Tôi không nghe lầm a!”

An Mộc ho khan một tiếng, “Đó là vừa rồi tôi đang xem TV”

A Băng:...

A Băng cùng Âu Dương Sát Sát lái xe, chạy về phía sân bay.

A Băng nhìn An Mộc, muốn nói lại thôi.

An Mộc nghi hoặc dò hỏi, “Cô muốn nói gì?”

A Băng mở miệng, “Đường Hạ, cô... không phải đang yêu đương đúng không?”

An Mộc cùng Âu Dương Sát Sát liếc nhau, có chút chột dạ, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Khuôn mặt A Băng khổ sở, “Đường Hạ, cô ngàn vạn đừng yêu đương nha! Tôi bị Tổng tài tự mình kêu lên dặn dò, nhất định phải coi chừng cô, không để cô nháo ra bất luận tai tiếng gì. Nếu cô trộm yêu đương, tôi nhất định thảm!”

An Mộc:....!!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi