ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh.

Giờ phút này không thích hợp để giải thích, cho nên con ngươi hẹp dài của Phong Kiêu dừng lại trên người Phong Tử Khiên, “Cậu nói đúng, thật ra người chống lưng cho cô ta, nếu tôi muốn, vẫn có thể cách động vào”

Mỗi tối, đều động đối phương ở trên giường có được không?

Ánh mắt Phong Tử Khiêm sáng lên.

Nhưng tiếp theo, liền nghe được Phong Kiêu ác độc mở miệng, “Nhưng là, cậu có tư cách gì, để cho tôi vì cậu, đắc tội với cô ấy?”

Phong Tử Khiêm sửng sốt.

Phong Kiêu tiếp tục châm chọc hắn, “Cậu trừ ăn nhậu chơi bời ra, còn biết làm cái gi? Tôi vì sao phải xuất đầu cho cậu?”

Phong Tử Khiêm chỉ cảm thấy đối phương châm chọc không đúng tí nào, gương mặt lập tức đỏ lên.

Nắm chặt nắm tay, nhưng nhìn thấy bộ dạng cười như không cười kia của Phong Kiêu, lại trở nên ngoan ngoãn.

Người đàn ông trước mặt này, tuy rằng mang theo ý cười, nhưng lại khiến nguồi khác kinh sợ tận xương.

Hắn đột nhiên nhớ tới cha đã từng nói qua với hắn, chọc ai, cũng đừng chọc giận Phong Kiêu.

Cho nên, cho dù cha là anh trai của chú, ở trước mặt chú vẫn rất cẩn thận.

Nhưng là...

“Chú là chú út của cháu, cháu là cháu trai ruột của chú!” Phong Tử Khiêm khó hiểu hô lên những lời đó.

Bọn họ không phải là người thân sao?

Nếu là người thân, vì sao lại khong trợ giúp mình?

Những lời này vừa ra, Phong Kiêu liền cong môi, “Cậu thật sự xác định, chúng ta là người thân?”

Phong Tử Khiêm bị câu hỏi này hỏi cho ngây người.

Phong Kiêu nheo đôi mắt lại, “Năm đó cha của cậu lúc bước vào cửa Phong gia, chúng ta liền lập ra quy củ, anh ta đời này phải tuân kỳ thủ pháp, nếu làm bất kỳ chuyện sai trái nào, liền bị đuổi khỏi Phong gia!”

Phong Tử Khiêm trước nay không nghe thấy Phong Anh Hùng nói ra những lời này, ngây ngẩn cả người.

“Cường thủ bào đoạt, cướp tài sản người khác, còn bị nghi ngờ có liên quan đến quỹ đen. Phong Tử Khiêm, những chuyện cha cậu làm ở thành phố C suốt mấy năm nay, cậu cho rằng chúng ta không biết gì sao? Phong gia chúng ta là công dân tuân thủ luật phát, sẽ không bao dung cho loại tội phạm này!”

An Mộc lập tức co rút khóe môi!

Nhớ đến một đội bảo tiêu mặc áo đen của Phong Kiêu, lại nhớ đến bọn họ lấy súng ống ra đùa nghịch, lại suy nghĩ một chút đến hơi thở bá đạo giống lão đại hắc bang của Phong Hầu kia!

An Mộc chỉ cảm thấy, cái danh nghĩa công dân tuân hành tốt luật pháp này, sao lại nghe khôi hài đến thế!

Phong Tử Khiêm lại dừng lại, nghẹn họng trân trối nhìn Phong Kiêu.

Con ngươi hẹp dài của Phong Kiêu dừng lại, phóng ra hàn ý lạnh lẽo cùng sát ý, làm cho Phong Tử Khiêm sợ đến mức hai chân run lên.

Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng, “Còn không mau cút đi!”

Phong Tử Khiêm hai chân đã mềm nhũn, liền quỳ rạp trên đất. Sau đs không nói hai lời, liền chạy ra bên ngoài.

“Đứng lại” Phong Kiêu ra lệnh một tiếng, Phong Tử Khiêm liền dừng bước chân lại.

Phong Kiêu hừ lạnh, “Nếu để cho tôi nghe thấy cậu gây ra chuyện xấu gì... cậu hiểu chứ?”

“Hiểu... hiểu rõ” Phong Tử Khiêm lắp bắp mở miệng.

“Cút”

Phong Tử Khiêm sợ đến mức thất tha thất thiểu chạy đi.

Chờ đến khi Phong Kiêu rời đi, lúc này An Mộc mới nhìn về phía Phong Kiêu, “Sao anh lại tới đây?”

Phong Kiêu nhấp môi, “Không phải anh đã nói rồi sao? Đến thăm ban”

“Nhưng...”

“Phong tổng?” An Mộc còn chưa nói xong, đạo diễn ở phía sau đã kinh hô,ra tiếng. Phong Kiêu liếc mắt nhìn An Mộc một cái, cong khóe môi bước về phía đoàn làm phim.

Đạo diễn không thể tin nhìn anh, “Ngài, ngài, ngài sao lại tới đây?”

“Có chút việc cần giải quyết ở thành phố C, cho nên lại đây xem một chút”

Đạo diễn lập tức thụ sủng nhược kinh, “Ngài có thể tới thật đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”

Phong Kiêu cong môi nở nụ cười, đi theo đạo diễn bước về phía mọi người

An Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo phía sau.

Vào đoàn làm phim, mọi người nhìn thấy Phong Kiêu lập tức như muốn nổ tung luôn rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi