ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Ăn món ăn Hoa Hạ ở trong phòng ăn phong cách châu Âu, thực sự rất là….

Ăn cơm xong thì trời đã tối rồi.

An Mộc cùng Phong Kiêu đi dạo trong tòa thành.

Hai người vừa đi vừa lặng lẽ nói chuyện.

Nói đến scandal vừa xảy ra, An Mộc liền tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đúng là không biết xấu hổ, sau đó lại bị cô ta quay lại cắn một nhát!”

Phong Kiêu nhướng mày, “Cũng không hẳn không tốt, em đừng để bụng.”

An Mộc quay đầu nhìn Phong Kiêu, “Ai em còn bỏ qua được nhưng chỉ có cô ta thì không!”

Phong Kiêu cũng không hỏi kỹ hiềm khích giữa cô và Hạ Thiên, nhưng nhìn bộ dáng của cô, không nhịn được giơ tay xoa đầu cô, “Có cần anh ra tay không?”

“Không.” An Mộc dứt khoát từ chối, “Loại tiểu nhân này em đối phó được, anh yên tâm đi.”

Nếu phải cần đến Phong Kiêu để xử lý Hạ Thiên này, An Mộc cô cũng quá vô dụng rồi! Cô muốn dùng kỹ năng diễn xuất của mình đè bẹp đối phương.

Hai người đi dạo tầm 2 tiếng, tay trong tay hóng mát ngắm sao, An Mộc vô cùng thích cuộc sống như thế này.

Lúc còn ở trong nước, khi cô chưa thành danh, mối quan hệ của cô và Phong Kiêu không được tốt như bây giờ.

Thành danh rồi, để không bị paparazi chộp được ảnh, hai người chưa từng có cơ hổi thảnh thơi tản bộ thế này.

Nơi này thoải mái, không khí tươi mắt, tâm trạng cũng tốt lên mười phần.

An Mộc đột nhiên ôm cánh tay Phong Kiêu, hào hứng nói, “Phong Kiêu, em nhất định sẽ cho anh một danh phận! Anh chờ am, em nhất định sẽ đạt giải diễn viên xuất sắc, sau đó, em sẽ nói cho cả thiên hạ biết, em, An Mộc, sẽ là Phong phu nhân của anh!”

Nhìn cô dưới bóng đêm, đôi mắt kia đang nhìn mình sáng lấp lánh, Phong Kiêu đột nhiên cảm thấy rung động.

Anh ôm hông An Mộc, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Một lúc lâu sau rời nhau ra, hai người đều thở dốc. 

Ánh mắt Phong Kiêu nhìn An Mộc đầy ham muốn, nhận ra bờ môi cô sưng đỏ, mắt liền sáng lên.

Phong Kiêu nhìn xung quanh không có người, đột nhiên cởi áo khoác ném xuống thềm cỏ, một tay túm lấy An Mộc.

“A!” An Mộc kinh hô lên một tiếng, liền bị Phong Kiêu bế thốc lên, sau đó bị anh đặt xuống bụi cỏ mềm mại, váy bị xốc lên, hai bàn tay thuận thế tiến vào bên trong…

Buổi tối này nhất định sẽ là một buổi tối khó quên! 

Hôm sau khi An Mộc tỉnh lại, Phong Kiêu đã ra ngoài từ bao giờ.

Người giúp việc đi tới, “An tiểu thư, ông chủ có việc phải ra ngoài, hôm nay cô có thể tùy ý đi dạo trong thành.”

An Mộc gật đầu, ăn bữa sáng người giúp việc chuẩn bị.

Nhìn thấy cháo và bánh bao, cô liền trề môi.

Cô luôn cảm thấy, đồ ăn và các thiết kế xung quanh không phù hợp chút nào.

Ăn sáng xong liền đi xuống lầu, thì chợt nghe thấy giọng nói của Phong Kiêu và Lăng Hi truyền ra.

Lăng Hi nhìn Phong Kiêu, vẻ mặt rầu rĩ.

Phong Kiêu thấp giọng nói, “Đã chắc chắn chưa?”

Lăng Hi gật đầu, “Tin tức đã được xác nhận, đúng là đã qua đời.”

Phong Kiêu nhíu mày.

Lăng Hi thở dài, “Lúc nào không qua đời mà sao lại vào đúng lúc này? ĐÚng là…”

“Sao vậy?” Âu Dương Sát Sát đi tới hỏi.

Lăng Hi nhìn thấy Âu Dương Sát Sát, đột nhiên túm lấy tay cô, “Lão đại, hay cứ để Âu Dương Sát Sát làm đi, dù sao mấy tên ngoại quốc này vốn không nhớ nổi tướng mạo của người Hoa, chỉ cần khí chất hao hao giống thì không thành vấn đề!

Phong Kiêu quét mắt qua, “Khí chất hao hao là thế nào?”

Lăng Hi lập tức im bặt.

Đúng lúc này, An Mộc bước xuống bậc thang, nhìn bộ dáng của bọn họ chắc là gặp chuyện gì lớn rồi, cô hỏi thằng, “Có chuyện gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi