ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Ngạn Tịnh

An Mộc tuy rằng nghe không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng từ nhỏ sống ở Phong gia, cô giỏi nhất chính là xem mặt đoán ý.

Nhìn hành động khoa trương kia của Nicolas, thực rõ ràng là đang lấy lòng mình.

Cô nhíu mày, lộ ra biểu tình không vui. Tiếp theo lại ho khan vài tiếng, liền rũ mi mắt, không nói gì.

Giữa Hứa Nặc cùng Nicolas, khẳng định không thân thiết, nếu không Phong Kiêu cũng không dám để An Mộc sắm vai Hứa Nặc.

Cho nên An Mộc trực tiếp không cho đối phương tình cảm như vậy, hành động trực tiếp không thèm để ý, khiến biểu tình của Nicolas cứng đờ.

Nhưng nghĩ đến Hứa Nặc là một nữ cường nhân cường hãn, đôi mắt đặt trên đỉnh đầu, biểu tình cứng đờ của Nicolas cũng chỉ là trong nháy mắt, liền lập tức mở miệng cười, nói: “Chậc! Thân thể của Hứa tiên sinh không thoải mái, Phong, chúng ta đừng đứng ở chỗ này, mau vào trong phòng đi”

Phong Kiêu nghe đến đó, gật gật đầu, tự động đứng ở bên cạnh An Mộc, ý đồ hộ giá cô thật rõ ràng.

Nicolas mở miệng đùa giỡn, “Phong, tôi cùng Hứa tiên sinh cũng là người quen biết cũ, cái dạng này của cậu, chẳng lẽ sợ tôi làm điều gì bất lợi cho bà ấy sao?”

Khóe môi Phong Kiêu vẫn cong lên nụ cười tà ác, một đôi mắt sắc bén dưới lớp mặt nạ, chăm chú nhìn vào người Nicolas, sau đó chậm rãi mở miệng, “Đương nhiên sẽ không. Nhưng là Hứa tiên sinh ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này, chính là chỉ vì muốn giúp tôi chút việc nhỏ, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của bà ấy”

Rõ ràng nói Nicolas sẽ không động vào An Mộc, nhưng cố tình bộ dáng kia, lại giống như muốn nói, tôi không tin anh.

Nicolas nhìn thấy bộ dáng này của Phong Kiêu, quả thực tức đến điên.

Lại cố tình, một câu cũng không nói được. Nghĩ đến thái độ cầu người hôm nay của Phong Kiêu, Nicolas cong khóe môi.

Đoàn người thênh thang, dưới sự bao vây của ba thế lực, có vẻ cực kỳ phô trương.

Loại bộ dáng này, giống như Đế Vương đi tuần ở cổ đại.

Nicolas trước sau như một dùng dư quang nơi khóe mắt quét nhìn An Mộc, lại thấy cô thần thái tự nhiên, hơi hơi buông mi mắt xuống, một chút luống cuống cũng không có. Sở dĩ không nói lời nào, hẳn là do thân thể không thoải mái.

An Mộc sao có thể luống cuống. Cô đã sớm xem những người chung quanh thành diễn viên quần chúng rồi!

Phải biết rằng quay nhiều suất diễn như vậy, cô còn đóng vai vũ cơ bên cạnh Thái Tử cơ mà!

Điện ảnh Hoa Hạ chú ý nhất chính là phô trương. Trong [Chìm Nổi] có một trường hợp vạn người cùng quay khí thế thật lớn, cô đứng phía sau Thái Tử, từ trên nhìn xuống, quả thực cũng bị dọa. 

Nhưng luyện dũng khí như vậy cũng không phải lần đầu, cho nên lúc mới quen Phong Kiêu cô cũng bị bảo tiêu của Phong Kiêu dọa cho một hồi. Nhưng hiện tại nhìn mấy trăm người ở phía sau, cô đã một chút cảm giác cũng không có.

Đoàn người đi tới phòng họp.

An Mộc tất nhiên được tô sùng lên ghế chủ vị, Nicolas khách khí nhìn về phía cô, “Hứa tiên sinh muốn uống cái gì?”

An Mộc ngẩng đầu, liếc mắt một cái, dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía Phong Kiêu gõ nhẹ vào ly trà của mình, không dấu vết rũ mắt xuống, sau đó duỗi tay ra.

Phía sau lập tức có người tiến lên một bước. Đầu tiên là trải một cái thảm trên đùi An Mộc, sau đó giải thích với Nicolas, “Thân thể của chủ nhân không tốt, phòng điều hòa có chút lạnh”

Lúc này mới xoay người, lấy ra một bộ trà tràn ngập sự cổ kính. Tiếp theo bỏ trà Phổ Nhị tốt nhất vào, “Xin hỏi có nước ấm không?”

Nicolas lại lần nữa thu hồi ánh mắt của mình.

Hứa Nặc tuy rằng ở nước ngoài, nhưng là từ nhỏ lớn lên ở trong Hoa Hạ, hơn nữa hành vi cử chỉ đều thiên hướng tác phong trong nước. Giống như người phương Tây thích uống trà sữa, uống cà phê, nhưng cố tình Hứa Nặc lại thích uống trà, hơn nữa phải là trà Phổ Nhị tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi