ÔNG XÃ À, CHIA TÀI SẢN NÀO!

Thẩm Lạc Ngưng thở dài,lặng lẽ bước vào bàn ăn,nghĩ tới thân phận của cô ở đây cô chỉ nên im lặng mà sống.Dù sao cô cũng đâu phải là cô gái Âu Mạc Thiên Vũ yêu.

Thấy Âu phu nhân ăn tối mà không gọi Âu Mạc Thiên Vũ,quản gia kế bên lên tiếng nói" Phu nhân,người không định kêu ông chủ xuống ăn cùng sao?"

Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy,ngẩng đầu nhìn quản gia đáp" Thiên Vũ vừa đi công tác về chắc đã lên phòng nghỉ.Xíu ông đem thức ăn lên phòng cho anh ấy đi."

Quản gia nghe vậy cũng vâng dạ nhưng trong đầu lại khó hiểu.Hai người mới vừa kết hôn nhưng tối hôm tân hôn chỉ thấy mỗi phu nhân về.Cả mấy tuần sau Âu Mạc Thiên Vũ mới thấy bóng dáng.Có thể nghĩ là Âu Mạc Thiên Vũ đi công tác nhưng sau về nhà lại lên phòng mà không ăn tối cùng phu nhân.Còn phu nhân lại mặc kệ ông chủ.Thật sự quá khó hiểu.Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại,nếu Âu Mạc Thiên Vũ đi công tác thì phải đến mấy tháng mới về nhưng hình như mới mấy tuần ông chủ của ông đã về rồi.Mà còn rất bình thường không say xỉn như thường ngày vì bị khách hàng chuốc rượu.

Như vậy là muốn về sớm về bà chủ rồi.Vậy mà lại lạnh lùng nói mấy câu với bà chủ rồi bỏ lên phòng.Ông chủ là thật khó hiểu!

***


Âu Mạc Thiên Vũ nằm trên giường đợi mãi mà không thấy Thẩm Lạc Ngưng lên gọi anh xuống ăn tối khiến anh khó chịu.

Không lẽ Thẩm Lạc Ngưng ghét anh đến mức cả cơm cũng không muốn cho anh ăn sao?

Nghĩ lại nằm đây cũng không phải là cách.Anh định đi xuống dưới lần nữa nhưng nghĩ lại Thẩm Lạc Ngưng vừa đến đây chắc không quen sự có mặt của anh.Nếu anh ngồi trên bàn ăn Thẩm Lạc Ngưng sẽ không thoải mái rồi tránh mặt anh.Vậy thì càng khiến khoảng cách của anh và cô sẽ càng xa nhau hơn.

Đó đâu phải điều mà anh muốn.Dù không biết anh có yêu cô không nhưng anh thật không muốn cuộc hôn nhân này chỉ là cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu.Anh chỉ hận không thể cho cả thế giới biết Thẩm Lạc Ngưng là vợ của Âu Mạc Thiên Vũ là của riêng anh nhưng lại sợ cô nghĩ anh là kẻ ích kỉ.

Nghĩ mãi Âu Mạc Thiên Vũ ngủ thiếp đi lúc nào mà quên đi ý định xuống dưới nhà của anh.


Thẩm Lạc Ngưng cố ăn chậm hết mức có thể chỉ để đợi Âu Mạc Thiên Vũ người chồng mà bỏ cô lại trong đêm tân hôn lạnh lẽo.

Đến cuối cùng Thẩm Lạc Ngưng cũng bỏ cuộc.Cô ngồi dậy lau đi giọt nước mắt không biết đã lăn dài trên má lúc nào.Dọn dẹp bàn ăn xong thì cô lên phòng tắm rửa,cả chiều nay cô ở suốt trong bếp chỉ để nấu vài món mà anh thích nhưng tiếc là anh không cần cô nấu.

Tưởng rằng Âu Mạc Thiên Vũ đã vào thư phòng nhưng không ngờ anh đang nằm trên giường.Khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng vẫn điển trai ngời ngời.Cô vẫn nhớ lần đầu gặp anh,lúc đó cô chỉ đi ngang sân bóng nhưng chỉ vì chú ý đến anh mà cô đã dừng lại để nhìn anh.Từ lúc đó không biết sao thế giới mọt sách của Thẩm Lạc Ngưng len lỏi cái tên Âu Mạc Thiên Vũ.

Sợ rằng đứng nhìn anh mãi những kí ức thanh xuân lúc cấp 2 đầy hình bóng của anh sẽ ùa về nên Thẩm Lạc Ngưng trấn tĩnh bản thân đi vào phòng tắm mặc kệ Âu Mạc Thiên Vũ đang nằm ở đó.

Chung sống với Âu Mạc Thiên Vũ ít nhiều gì cũng sẽ có những lúc chung đụng tuy hai người là vợ chồng thương mại nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.

Lúc này đây Thẩm Lạc Ngưng người vừa tắm xong vẫn không biết nên đánh thức Âu Mạc Thiên Vũ dậy hay tự mình lên ghế sô pha ngủ vì nếu cô tự ý lên ngủ cùng anh thì chắc ngày mai sẽ có chuyện xảy ra.

Đứng một lúc không biết phải làm gì thì bỗng Âu Mạc Thiên Vũ tỉnh dậy,chớp chớp đôi mắt mà nhìn cô,một hồi lâu mới lên tiếng hỏi" Sao còn đứng đó,không ngủ à?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi