ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 106

Tập đoàn Ngôn Diệu mới ra đời trong vòng hai năm này nên Tô Ninh Kiều chưa từng nghe nói. Nhưng cả thành phố S có người nào không biết cái tên Cố Trí Hưng cơ chứ?

“Đúng ạ.” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn không định giấu diếm.

“Thế… cậu là…” Tô Ninh Kiều nỗ lực hồi tưởng: “Cậu hai nhà họ Cố à?”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Mặt Tô Ninh Kiều càng tái mét hơn, không nói nổi một câu.

“Ờm… Cố Mặc Ngôn.” Đương nhiên là Tô Thư Nghi biết Tô Ninh Kiều đang suy nghĩ gì, đành phải nói với Cố Mặc Ngôn: “Chuyện là… Cố Mặc Ngôn, em muốn về tắm một cái, anh đưa em về được không? Anh xuống xe chờ em một lát đi.”

Cố Mặc Ngôn gật đầu, nói với Tô Ninh Kiều: “Bác gái, mai cháu lại đến thăm bác, bác nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Tô Ninh Kiều gật đầu, sắc mặt trắng bệch, dõi mắt nhìn Cố Mặc Ngôn rời đi.

Cố Mặc Ngôn vừa đi, Tô Ninh Kiều lập tức nhìn sang Tô Thư Nghi, giọng nói yếu ớt nhưng lại cực kiên quyết: “Thư Nghi, con không thể ở bên người đàn ông này được, ly hôn ngay đi!”

Tô Thư Nghi giật thót, khó tin nhìn Tô Ninh Kiều: “Mẹ nói gì thế?”

“Mẹ nói con không thể sống cùng cậu ta.” Tô Ninh Kiều nắm lấy tay Tô Thư Nghi: “Chẳng lẽ con còn chưa học được gì từ mẹ à? Không hiểu kết cục của mình khi ở bên người có tiền như vậy sao? Sao con có thể khẳng định cậu ta thật lòng với con? Nói không chừng cậu ta cũng chỉ chơi đùa con như cách ba con làm với mẹ thôi!”

Mặt Tô Thư Nghi cũng tái đi: “Không có chuyện đó đâu mẹ, anh ấy đã đăng ký kết hôn với con mà.”

“Đăng ký thì đã làm sao? Không chừng cậu ta chỉ cần một cô vợ trên danh nghĩa thôi.” Dù Tô Ninh Kiều hôn mê hai năm nhưng suy nghĩ vẫn cực minh mẫn: “Nếu không, với điều kiện của cậu ta, sao có thể nhìn trúng cô gái bình thường như con được?”

Tô Thư Nghi nói không nên lời.

Sự thật chính như Tô Ninh Kiều nói. Tô Thư Nghi vừa kết hôn đã biết ngay Cố Mặc Ngôn chỉ cần một cuộc hôn nhân mà thôi. Nhưng Tô Ninh Kiều không biết cô gả cho anh vốn dĩ chính là quan hệ hợp tác. Thuận theo nhu cầu của nhau nên không ai có tư cách trách cứ người còn lại.

“Mẹ.” Cô chỉ nói tránh đi: “Cố Mặc Ngôn… rất tốt với con.”

Câu này của cô là thật lòng. Tuy đến tận bây giờ hai người vẫn chưa quá thân thiết nhưng đúng là Cố Mặc Ngôn đối xử với cô rất tốt, lúc nào cũng xuất hiện khi cô cần giúp đỡ nhất, như lần phẫu thuật này của mẹ chẳng hạn.

“Thư Nghi, sao con lại hồ đồ thế hả! Đàn ông tốt đều là mua vui cả thôi.” Tô Ninh Kiều sốt ruột: “Chẳng lẽ mẹ còn không phải một ví dụ rõ ràng à? Mẹ chỉ hi vọng con có được hạnh phúc bình thường nhất… Mẹ sợ lắm, sợ con bước lên vết xe đổ của mẹ, bị một người đàn ông hủy hoại cả đời.”

Nói xong, Tô Ninh Kiều khóc không thành tiếng.

Tô Thư Nghi nhìn mà đau lòng, ôm Tô Ninh Kiều nói: “Mẹ, mẹ vừa phẫu thuật xong, đừng kích động quá. Con nói thật với mẹ vậy, con kết hôn với anh ấy là vì mẹ thôi, chứ con không có loại tình cảm đó với anh ấy đâu.”

Lúc này Tô Ninh Kiều mới ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi: “Con nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật.” Tô Thư Nghi nhìn Tô Ninh Kiều: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con hay sao? Mẹ không nhìn ra con thích hay không thích ai à?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi