ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 136

Tất cả mọi thứ thoạt nhìn như buổi dạ hội trong phim truyền hình, nhưng Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy mình thật lạc lõng. Cô đứng sau xe lăn của Cố Mặc Ngôn, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét hoặc chế giễu của mọi người xung quanh nhìn qua.

“Cố Mặc Ngôn.” Nhìn Lâm Bảo Châu và Cố Gia Huy đang khiêu vũ trong đại sảnh, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Tô Thư Nghi càng cảm thấy không được tự nhiên: “Hay là chúng ta về nhà đi?”

Dù sao họ cũng không thể khiêu vũ, ở lại đây cũng không có việc gì để làm.

“Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây.” Nào ngờ Cố Mặc Ngôn lại trả lời.

Tô Thư Nghi hơi nản lòng nhưng cũng không tiện nói gì, bèn gật đầu.

“Sao vậy? Em không thích à?” Ánh mắt Cố Mặc Ngôn chợt ảm đạm: “Vì chuyện vừa rồi sao?”

Tô Thư Nghi lúng túng, không biết phải trả lời thế nào: “Em không quan tâm lắm. Hai năm trước lúc chuyện đó xảy ra, em còn chịu đựng được nhiều cái nhìn khinh thường và lời chửi bới hơn thế này. Em chỉ… Em chỉ sợ anh ở lại sẽ không được vui.”

Lời này của Tô Thư Nghi là thật lòng.

Cố Mặc Ngôn là chồng cô, có lẽ người ngoài sẽ nghĩ cô cắm sừng anh. Với tư cách là một người đàn ông, về thể diện thì chắc chắn sẽ không nhịn được.

Tô Thư Nghi thật sự không muốn vì cô mà một người hoàn hảo và xuất sắc như Cố Mặc Ngôn sẽ trở thành đối tượng cười nhạo của mọi người.

Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại trả lời như vậy, ban đầu anh ngẩn ra, ngay sau đó liền chuyển hướng xe lăn về phía cô, nhìn thấy vẻ lo lắng và băn khoăn trên mặt cô, trái tim anh không khỏi mềm mại.

“Tô Thư Nghi.” Anh đột nhiên lên tiếng: “Em có muốn khiêu vũ không?”

“Khiêu vũ?” Tô Thư Nghi ngây người: “Với ai cơ?”

Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn thì chắc chắn không thể khiêu vũ, nhưng ngoài anh ra, cô không quen bất kỳ ai ở đây.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn không nhịn được bật cười.

“Với anh.” Anh đơn giản đáp hai chữ, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Tô Thư Nghi.

Với Cố Mặc Ngôn?

Tô Thư Nghi sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Cố Mặc Ngôn đã điều khiển xe lăn của mình về phía trung tâm đại sảnh.

Vì vậy Tô Thư Nghi đang bị anh nắm tay cũng bị kéo đi về phía trung tâm.

“Cố Mặc Ngôn?” Tô Thư Nghi hoàn toàn sững sờ: “Anh đang làm gì vậy?”

“Khiêu vũ.” Lúc này trên khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày của Cố Mặc Ngôn hiện lên nụ cười nhạt: “Chẳng phải em nói trước đây còn đặc biệt học khiêu vũ sao? Bây giờ em còn nhớ không?”

Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, Cố Mặc Ngôn thật sự muốn khiêu vũ với cô.

Cô lập tức đỏ mặt: “Em… Em nói bừa thôi, em thậm chí… còn không bắt được nhịp.”

Đường cong nơi khoé miệng Cố Mặc Ngôn càng sâu hơn: “Thế à? Vậy thì càng dễ giải quyết hơn.”

Tô Thư Nghi ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi “cái gì dễ giải quyết” thì Cố Mặc Ngôn đã nắm tay cô kéo mạnh một phát.

Cô lập tức bị mất thăng bằng, ngã vào lòng Cố Mặc Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi