ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Trên ngón tay áp út thon dài của Cố Mặc Ngôn lại đang một chiếc nhẫn kim cương đơn giản bình dị.
Chính là chiếc mà trước đây cô mua.
Tô Thư Nghi sững sờ, thậm chí còn quên mất cả ngồi xuống bàn ăn.

Cuối cùng vẫn là Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Sao thế?” Cố Mặc Ngôn cất lời, ánh mắt lướt qua ngón tay trống không của cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Nhẫn cưới của em đâu?”
Tô Thư Nghi lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.
Trước đây cô cảm thấy nhẫn mình mua không hợp với Cố Mặc Ngôn nên cô cũng không đeo chiếc của mình trước mặt Cố Mặc Ngôn.


Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại tìm ra chiếc nhẫn cô cất đi, còn đeo vào nữa?
Tô Thư Nghi lấy chiếc nhẫn trong túi xách ra, lúc đeo lên còn không nhịn được khẽ nói: “Xin lỗi, kiểu dáng là tôi chọn bừa thôi.”
Khóe miệng Cố Mặc Ngôn cong lên: “Không sao, rất đẹp.”
Lúc này Tô Thư Nghi cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ đành ngồi xuống bắt đầu vùi đầu ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Mặc Ngôn gấp tờ báo trong tay lại, nhẹ nhàng cất lời: “Tôi đưa em đi làm nhé.”
“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi vội vàng nói: “Tôi gọi xe hoặc đi tàu điện ngầm là được rồi.”
Đùa đấy à, nhỡ đâu mấy người bên tòa soạn nhận ra Cố Mặc Ngôn thì chẳng phải cô sẽ bị đám chị em trong tòa soạn lột da nuốt sống luôn sao?
“Chỗ này cách trạm tàu điện ngầm rất xa.” Cố Mặc Ngôn khẽ nhíu mà: “Hơn nữa cũng không gọi được xe đâu.”
Đúng vậy, hôm qua lúc Tô Thư Nghi chuyển tới đã chú ý tới điều này, biệt thự trong khu người giàu này thì chủ hộ đều lái xe, đương nhiên sẽ không có xe taxi hoặc trạm tàu điện ngầm gì đó.
Tô Thư Nghi nhìn đồng hồ một cái, thời gian cũng không còn sớm nữa, chỉ đành cất lời nói: “Vậy phiền anh đưa tôi tới trạm tàu điện ngầm tiện đường được không?”
Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi một cái làm Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi căng thẳng, nhưng cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn gật đầu.
Lúc Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn đi tới cửa, bên ngoài đã có một chiếc xe Bentley màu đen đỗ sẵn.
Có một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh xe, tự giới thiệu bản thân là Dương Tùng Đức, trợ lý đặc biệt của Cố Mặc Ngôn.
Dương Tùng Đức mở cửa xe ra, Tô Thư Nghi đang nghĩ xem Cố Mặc Ngôn sẽ lên xe như thế nào liền nhìn thấy một tấm sắt trượt từ trên xe xuống, xe lăn của Cố Mặc Ngôn thuận lợi lăn vào trong xe.
Tô Thư Nghi ngồi vào, nhận ra bên trong xe cũng đã được sửa lại, có một vị trí riêng dành cho xe lăn của Cố Mặc Ngôn.
Sau khi Tô Thư Nghi ngồi vững, chiếc xe nhanh chóng khởi động, lái một đường tới thẳng trạm tàu điện ngầm gần nhất.

Chiếc xe đỗ lại bên cạnh trạm tàu điện ngầm, nhìn khung cảnh ồn ào ngoài cửa sổ, đôi mày kiếm đẹp đẽ của Cố Mặc Ngôn khẽ nhíu lại: “Em đi làm như thế này bất tiện quá, nếu như em không muốn tôi đưa đón em thì tôi có thể chuẩn bị một chiếc xe cho em.”
Tô Thư Nghi sững sờ một lúc, sau đó vội vàng cất lời: “Thực sự không cần đâu.”
Đương nhiên cô biết rằng một chiếc xe chẳng là gì với Cố Mặc Ngôn cả, nhưng cô vẫn cảm thấy tiêu tiền của Cố Mặc Ngôn cứ kì kì.
Tô Thư Nghi từ chối không chút suy nghĩ như vậy, đôi mắt đen của Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống, rồi lại nhanh chóng nói: “Bình thường tôi không hay ở biệt thự, một mình em đi làm như thế nào.”
Ban nãy Tô Thư Nghi đã nghĩ về điều này lúc trên đường từ lâu rồi, cô lập tức lấy điện thoại ra lắc lắc: “Bây giờ đặt xe rất thuận tiện, buổi sáng tôi dậy sớm thêm vài phút đặt xe là được rồi.

Ờm...!tôi sắp muộn rồi, xuống xe trước nhé, tạm biệt.”
Nói rồi, Tô Thư Nghi nhanh chóng xuống xe.
Cố Mặc Ngôn trong xe nhìn bóng dáng nhỏ nhắn không ngừng chạy xa bên ngoài cửa sổ của cô, ánh mắt tăm tối.
Dương Tùng Đức đang lái xe ở phía trước nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không nhịn được nói rằng: “Ờm...!Cậu Cố, sao tôi cảm thấy mợ chủ không giống với những gì trước đây chúng ta điều tra lắm nhỉ?”
Cố Mặc Ngôn nhìn bóng lưng của Tô Thư Nghi bên ngoài cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ: “Đúng thật là không giống lắm.”
Anh thực sự không ngờ Tô Thư Nghi lại từ chối mình mua xe cho cô nhanh nhẹn như vậy.

Anh cho Dương Tùng Đức điều tra về quá khứ của Tô Thư Nghi, cô trong ấn tượng của anh nên là một người phụ nữ hám tiền có thể bán tất cả chỉ vì một chút tiền tài mới đúng.
Cũng chính bởi nhìn trúng điều này, cho nên anh mới chọn cô.
Một người phụ nữ có thể dao động chỉ vì một chút tiền sẽ an toàn hơn nhiều, cũng dễ khống chế hơn nhiều so với mấy cô chủ cành vàng lá ngọc nhớ nhung tất cả tài sản của anh.
Đương nhiên, anh cũng thừa nhận rằng, một nguyên nhân khác để lựa chọn cô là cô không khiến anh chán ghét.
Nhưng không ngờ, hình như cô không hề cần đến tiền của anh thì phải?
Hay là cô thông minh hơn so với tưởng tượng của anh, hiểu trò lạt mềm buộc chặt?
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt của mình.
“Lái xe đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi