ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 166

Đúng là chậm tiêu ghê.

“Cố Mặc Ngôn?” Thấy Cố Mặc Ngôn im lặng, Tô Thư Nghi lại cẩn thận nói: “Xin lỗi anh, lần này là do em không quan tâm đến cảm nhận của anh, lần sau em sẽ chú ý.”

Keng.

Cố Mặc Ngôn bỗng buông bát canh gà trong tay xuống, thìa va vào thành chén phát ra âm thanh giòn tan làm Tô Thư Nghi giật thót.

“Tô Thư Nghi, em cho rằng anh tức giận vì lý do này hả?” Cố Mặc Ngôn chậm rãi ngước lên nhìn Tô Thư Nghi đang ở trên giường, thấy cô ngơ ngác gật đầu, ánh mắt anh càng trở nên u ám hơn: “Vậy nếu như anh nói, lý do anh tức giận không chỉ như vậy thì sao?”

Tô Thư Nghi lập tức ngây người.

Không chỉ như vậy?

Nhưng cô thật sự không nghĩ ra, với mối quan hệ hôn nhân trên thỏa thuận giữa cô và Cố Mặc Ngôn, thì còn có điều gì khác đáng cho anh khó chịu chứ?

Chẳng lẽ… anh ghen với Cố Gia Huy?

Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Tô Thư Nghi một giây thì cô đã cười khổ, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Làm gì có chuyện đấy được, Cố Mặc Ngôn là ai chứ, nếu như mình không phải vợ của anh thì e rằng anh còn chẳng thèm liếc mình thêm một cái, sao sẽ ghen được?

Cô đúng là tự luyến quá rồi.

“Em không biết.” Nghĩ đến đây, cô chỉ đành nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói thật: “Rốt cuộc tại sao anh lại giận thế?”

Nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô gái trước mặt, đáy mắt Cố Mặc Ngôn thoáng hiện lửa giận.

Giây tiếp theo, anh niết cằm Tô Thư Nghi, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến gần, trầm giọng nói: “Tô Thư Nghi, em thật sự không biết hay là đang giả ngu với anh hả?”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại bỗng dưng làm như vậy, quả thật có hơi sợ hãi. Nhìn gương mặt điển trai đột nhiên gần trong gang tấc, đáy mắt cô hiện lên vẻ hốt hoảng và lúng túng.

Cố Mặc Ngôn cách mặt cô gần như vậy nên đương nhiên anh nhìn thấy rõ chút hoảng sợ trong mắt cô.

Giây phút đó, anh như bị tạt gáo nước lạnh, bình tĩnh trở lại.

Nhìn cô gái đang hoảng hốt trước mặt, anh thả lỏng tay, cuối cùng buông cô ra.

“Anh xin lỗi.” Anh ngồi lại ngay ngắn trên xe lăn: “Vừa rồi anh hơi mất lịch sự.”

“Không sao.” Tô Thư Nghi cũng cảm thấy hình như hôm nay Cố Mặc Ngôn có hơi là lạ. Nhưng cô chỉ tưởng là do anh đang giận nên cũng không nghĩ nhiều.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cô gái ngốc này, rốt cuộc đến khi nào cô mới hiểu được anh đối với cô đã không còn là sự chiếm hữu của một người đàn ông đối với người vợ trên danh nghĩa từ lâu đây?

Cố Mặc Ngôn vốn cũng không có nhiều kinh nghiệm về phương diện nam nữ. Hơn nữa, trước giờ chỉ có phụ nữ tiếp cận anh chứ nào có chuyện anh theo đuổi phụ nữ, thành ra lúc này bỗng thấy không biết phải bày tỏ tình cảm của mình ra sao.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và cánh tay bị thương của cô, anh ép mình phải cố nén bực bội và lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại rồi nói: “Tô Thư Nghi, tại sao em lại muốn cứu Cố Gia Huy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi