ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 176

Là một cô gái rất đẹp, đẹp đến mức Tô Thư Nghi cùng là phụ nữ mà cũng không khỏi ngây dại.

Cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Bảo Châu đã đẹp lắm rồi, nhưng Lâm Bảo Châu so với cô gái trong bức ảnh này đúng là lấy đóa hoa cẩm chướng so sánh với hoa hồng, rốt cuộc vẫn thiếu chút hương.

Cô gái đẹp như vậy… chẳng lẽ là Thu Uyển sao? Chủ nhân của chiếc dây chuyền này ư?

Đột nhiên trong lòng Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi khó chịu.

Cảm giác đó rất giống lúc còn học tiểu học, đột nhiên Lâm Kim Minh có lương tâm, chuyển cô sang học ở trường học tư lập. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Bảo Châu, nhìn cô ta mặc một chiếc váy lo lita xinh đẹp, mà cô lại mặc quần áo của cậu con trai nhà người khác mặc thừa để lại cho, lúng túng bất an đứng ở bên cạnh cô ta.

Tô Thư Nghi sững sờ tới thất thần, thậm chí không nhận ra tiếng nước chảy trong phòng tắm bên cạnh đã biến mất.

Tới tận khi giọng nói lạnh lùng loáng thoáng thêm cả phẫn nộ vang lên bên tai cô…

“Tô Thư Nghi, em đang làm gì vậy!”

Tô Thư Nghi như bị dội nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy, liền nhìn thấy không biết Cố Mặc Ngôn đã ra khỏi phòng tắm từ khi nào, mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đen láy đang lạnh lùng nhìn cô.

Tô Thư Nghi lập tức hoảng loạn, có cảm giác như ăn trộm bị bắt gặp vậy, thậm chí sợi dây chuyền kia vẫn còn ở trong lòng bàn tay cô: “Cố Mặc Ngôn em, em chỉ… A!”

Cô hoảng loạn muốn giải thích, đồng thời cũng vội vàng muốn đặt dây chuyền trong tay trở về, nhưng động tác của cô quá căng thẳng, sợi dây chuyền liền rơi thẳng xuống.

Sắc mặt Tô Thư Nghi lập tức càng trắng bệch hơn!

Đây là dây chuyền pha lê đây! Rơi xuống đất là sẽ bị vỡ!

Cô vội vàng khom người xuống đỡ, thậm chí còn không ngại động tới cái tay đang bị thương của mình, vết thương đau đớn do bị kéo ra, cô cũng hoàn toàn không quan tâm đ ến.

Nhưng không ngờ rằng, động tác của Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lại càng nhanh hơn.

Cơ thể anh khom xuống, bước nhanh tới, cuối cùng cũng đỡ được chiếc dây chuyền trong tay một cách vững vàng trước khi nó rơi xuống đất.

Tay của Tô Thư Nghi cũng cứ thế mà vồ hụt, nhưng khi thấy sợi dây chuyền kia không sao, cô vẫn không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa thở phào xong, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô…

“Tô Thư Nghi, em có thể giải thích rốt cuộc em đang làm gì không.”

Trong lòng cô giật thót, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tay Cố Mặc Ngôn nắm dây chuyền, đang lạnh lùng nhìn cô.

Ngay khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen láy của anh, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị cái búa đập mạnh một cái, rất đau.

Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Cố Mặc Ngôn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.

Cho dù là trước đây khi mới quen biết, tuy rằng Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt với mình, nhưng cũng tuyệt đối không có ánh mắt như thế này…

Lạnh lẽo không hề có chút độ ấm nào, thậm chí còn có chút chán ghét.

Bờ môi Tô Thư Nghi run rẩy, cuối cùng nói khẽ: “Xin lỗi, tại em thấy anh luôn thất thần nhìn sợi dây chuyền này nên không nhịn được lòng được mà hơi tò mò…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi