ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi lại cứng đờ cả người.
Tuy rằng cô không nói gì cả, nhưng Cố Mặc Ngôn cứ như thể đã biết hết rồi.
Cảm nhận được thuốc mỡ lành lạnh trên cằm, Tô Thư Nghi bỗng ý thức được người đàn ông Cố Mặc Ngôn còn mạnh mẽ và khó nắm bắt hơn cô nghĩ rất nhiều.
“Tôi biết rồi.” Không biết từ bao giờ, bàn tay Tô Thư Nghi đã vô thức ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể gục đầu lên tiếng.
“Nghỉ sớm chút đi.” Cố Mặc Ngôn di chuyển xe lăn: “Tối nay tôi ngủ phòng khách.”
Dứt lời, anh không chờ Tô Thư Nghi trả lời đã rời khỏi phòng luôn.
Trong phòng, Tô Thư Nghi nằm phịch xuống chăn nệm mềm mại, không hề buồn ngủ chút nào.
Sau khi truyền dịch, tinh thần Tô Thư Nghi đã khá lên nhiều.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tô Thư Nghi vẫn quyết định đi làm.

Nhưng khi thức dậy thu xếp đồ đạc mới phát hiện không thấy túi xách của mình đâu, thay vào đó là một chiếc túi hàng hiệu mới tinh.
“Má Trương.” Đúng lúc thấy má Trương lên lầu dọn dẹp, cô hỏi: “Túi của tôi đâu?”
“Mợ chủ, hôm qua túi của mợ bị nước mưa ngấm hỏng rồi, túi này là túi mới mà cậu chủ cho người mua cho mợ.”
Tô Thư Nghi lập tức khó xử.

Cô có thể nhìn ra túi Cố Mặc Ngôn mua cho là hàng Chanel, cái nào cái nấy đều mấy chục triệu trở lên, không phải thứ mà mức lương như cô có thể mua được.

Nhưng giờ túi xách của mình bị vứt đi rồi, cô lại không có túi khác, chỉ đành miễn cưỡng dùng nó.
Tô Thư Nghi xuống tầng ăn bữa sáng, đang định lấy di động ra gọi xe thì nghe Cố Mặc Ngôn nói: “Em còn chưa khỏi hẳn đâu.

Hôm nay tôi đưa em tới công ty.”
“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi hơi luống cuống: “Để tôi tự…”
Nhưng Cố Mặc Ngôn đã chuyển động xe lăn đi ra ngoài cửa, hoàn toàn không cho cô cơ hội thương lượng.
Tô Thư Nghi thất bại, chỉ có thể nghiêng đầu theo anh lên xe.
May mà thời gian Cố Mặc Ngôn đi làm sớm hơn cô một chút.

Lúc chiếc Bentley dừng ngoài công ty, sảnh dưới còn chưa có một ai, Tô Thư Nghi nói một câu “tạm biệt” rồi nhanh chóng xuống xe.
Cố Mặc Ngôn nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hơi trầm xuống.
Phản ứng kiểu gì thế? Cô sợ người ta biết quan hệ của bọn họ đến vậy cơ à?
Tô Thư Nghi đi vào công ty, nhanh chân đuổi kịp thang máy sắp khép cửa, nhưng vào tới nơi cô mới phát hiện trong thang máy chỉ có một mình Cố Gia Huy.
“Xin lỗi.”
Tô Thư Nghi muốn ra khỏi thang máy theo bản năng, ai ngờ Cố Gia Huy lại ấn luôn nút đóng cửa thang máy lại.
“Trốn cái gì.” Cố Gia Huy cười khẩy: “Làm cùng một bộ phận cả, cô cảm thấy có thể trốn tránh được à?”
Tô Thư Nghi cắn môi, không nói thêm gì.
Cố Gia Huy cúi đầu nhìn về phía Tô Thư Nghi, chỉ thấy mặt cô còn hơi tái nhợt vì mới ốm xong, thỉnh thoảng còn ho khẽ.
Đáy lòng anh ta bỗng co rút đau đớn.

Khỉ thật! Dù đã nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này nhưng cảm xúc của anh ta vẫn bị đối phương ảnh hưởng hay sao?.

Truyện Tổng Tài
“Cô bị cảm à?” Cố Gia Huy lạnh giọng hỏi.
“Ừ.” Tô Thư Nghi không muốn nhiều lời, vừa lúc cửa thang máy mở ra, cô vội vã bước nhanh ra ngoài.
Cố Gia Huy về tới văn phòng, chỉ cảm thấy lồ ng ngực nghèn nghẹn khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho thư ký: “Đi mua ít thuốc cảm về đây cho tôi.”

Thuốc cảm nhanh chóng được đưa tới, Cố Gia Huy nắm chặt trong lòng bàn tay hồi lâu, cuối cùng đứng dậy ra ngoài.
Lúc ngang qua phòng pha trà, anh ta chợt nghe được tiếng bàn tán của vài đồng nghiệp nữ…
“Hả? Thật không Tiểu Duyệt? Sáng nay có một chiếc Bentley đen đưa Tô Thư Nghi đi làm á?”
“Thật chứ sao không, có phải mỗi em thấy đâu, Hiểu Mai cũng thấy nữa mà.”
“Ôi trời, không phải điều kiện chồng cô ấy không tốt à? Sao lại có xe xịn như thế?”
“Cô ngốc đấy à, làm gì có chuyện là xe chồng cô ta, không thấy nhẫn kim cương đối phương mua cho cô ta rẻ tiền thế à.

Theo tôi thấy… chắc chắn là xe của gã khác đấy…”
“Còn nữa nhá, mấy cô thấy cái túi xách cô ta đeo hôm nay không? Chanel đấy! Trước kia cô ta chỉ đeo túi xách mua từ shopee thôi, tự nhiên hôm nay có hẳn Chanel, chắc chắn là gã kia mua cho luôn!”
Ngoài phòng pha trà, Cố Gia Huy vô thức siết chặt túi thuốc cảm trong tay.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình mua thuốc cảm đúng là ngu xuẩn cực kỳ.

Anh ta ném thuốc cảm đã bị mình siết đến biến dạng vào thùng rác, quay người trở lại văn phòng.
Ở bên kia, Tô Thư Nghi vừa ngồi vào chỗ làm thì di động trong túi chợt đổ chuông.
Thấy dãy số biểu thị trên màn hình, ánh mắt cô không khỏi lạnh xuống.
Tô Thư Nghi đi tới hành lang không người, nhận điện thoại, lạnh lùng hỏi: “Ông gọi có việc gì?”
“Tô Thư Nghi, ăn nói kiểu gì đấy hả?”
“Chẳng ăn nói kiểu gì hết.” Tô Thư Nghi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi biết là không có việc gì thì ông cũng chẳng gọi cho tôi đâu.

Nói đi, là chuyện gì?”

“Em gái mày sắp cưới rồi.” Quả nhiên, người đàn ông bên kia điện thoại cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ: “Mày có rảnh thì về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng gặp mặt em rể tương lai của mày luôn.”
“Nhà?” Giọng Tô Thư Nghi không khỏi tăng thêm vài phần châm chọc: “Ba à, tôi thấy ông nhầm rồi đấy.

Nơi đó nào phải nhà tôi.”
“Tô Thư Nghi! Để ý thái độ nói chuyện của mày đi!” Giọng người đàn ông bên kia điện thoại mang theo lửa giận: “Người mà em gái mày cưới không phải người bình thường đâu, là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố đấy! Em mày nói muốn cả nhà tụ tập một bữa.

Tao nói mày biết, tối mai mày nhất định phải tới!”
Dứt lời, ông ta thẳng thừng cúp máy luôn.
Tô Thư Nghi cầm di động khẽ cau mày.
Lâm Bảo Châu sắp gả cho cậu chủ nhỏ nhà họ Cố?
Chẳng trách cô ta nằng nặc muốn mình về nhà.

Có chồng sắp cưới tốt như thế, cô ta không khoe khoang với cô mới lạ.
Tuy rằng trong lòng Tô Thư Nghi nhìn thấu suy nghĩ của cả gia đình kia, nhưng cô cũng hiểu rõ tính tình ba mình, nếu cô không đồng ý, ông ta nhất định sẽ nổi giận.
Ăn một bữa cơm thôi mà, cô có gì phải sợ cơ chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi