ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 206

“Cố Gia Huy, anh mau buông ra!”

Hiện tại Tô Thư Nghi thật sự không muốn có bất cứ dính líu gì với Cố Gia Huy nữa. Chưa nói tới chuyện quan hệ của hai người lúc này đang cực lúng túng, chỉ riêng việc cô lờ mờ cảm thấy Cố Gia Huy như có cảm tình nào đó với mình là đã muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn rồi.

Nhưng sức của cô sao có thể so với Cố Gia Huy được, cuối cùng bị anh ta cứng rắn kéo lên xe.

Cố Gia Huy nhanh chóng đóng cửa xe, cầm chìa khóa trong tay khóa trái cửa, sau đó cũng lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động. Tô Thư Nghi muốn xuống xe cũng không kịp nữa rồi.

Tô Thư Nghi tức giận trừng Cố Gia Huy, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành lựa chọn im lặng không nói một câu.

Hôm nay Cố Gia Huy cũng xem như thức thời, không nói thêm gì với Tô Thư Nghi, chỉ lặng yên một đường, đưa cô về tới cửa biệt thự.

Xe dừng lại ngoài biệt thự quen thuộc, Tô Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm một hơi, miễn cưỡng nói ‘cảm ơn’, sau đó muốn xuống xe ngay.

Ai ngờ Cố Gia Huy trầm mặc cả đường lúc này lại bất ngờ nắm cổ tay của cô, kéo cô lại chỗ ngồi.

Tô Thư Nghi cho rằng Cố Gia Huy lại phát điên gì, lập tức trợn tròn mắt cảnh cáo: “Anh muốn làm gì?”

Thấy vẻ mặt đề phòng và nơm nớp lo sợ của Tô Thư Nghi, đôi mắt lạnh lùng của Cố Gia Huy lóe lên chút tổn thương.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta vẫn nói khẽ: “Tô Thư Nghi, xin lỗi em.”

Tô Thư Nghi không ngờ Cố Gia Huy sẽ bất chợt nói một câu như vậy, cô bỗng thừ người ra đó, ngơ ngác nhìn anh ta.

“Hai năm trước anh hiểu lầm em, còn rời đi khi em cần anh nhất.” Cố Gia Huy nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm trang nhấn mạnh từng từ: “Anh nợ em một lời xin lỗi, chân thành xin lỗi em, vô cùng xin lỗi.”

Lời này của Cố Gia Huy hoàn toàn chân thành.

Cho đến giờ, Cố Gia Huy vội vã hiểu lầm Tô Thư Nghi, vội vã báo thù; sau khi biết chân tướng lại vội vã suy tư quan hệ của cô và Cố Mặc Ngôn, nhưng mãi tới tối qua anh ta mới nhớ tới, có vẻ như bản thân còn nợ Tô Thư Nghi một lời xin lỗi.

Xin lỗi vì những điều vô liêm sỉ mà bản thân gây ra.

Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy nghiêm túc trước mặt, ánh mắt cô thoáng động.

Đúng là cô không biết nên hình dung tâm trạng bản thân lúc này thế nào cho phải.

Nói thật, cô chưa từng chờ mong Cố Gia Huy sẽ xin lỗi, thương tổn đã tạo thành rồi, sao có thể bù lại chỉ bằng một câu xin lỗi.

Nhưng thấy Cố Gia Huy nghiêm túc trước mặt mình, trái tim vốn lạnh như băng của cô quả thật cũng hòa tan đi được một chút.

Cố Gia Huy như bây giờ mới có chút dáng vẻ của thiếu niên ấm áp, hào phóng năm đó.

Hai mắt cô bất giác được tối lại, né tránh ánh mắt của Cố Gia Huy: “Đều là chuyện đã qua cả rồi, không có gì đáng để nhắc lại cả.”

Đúng vậy, tổn thương đã tạo thành, xin lỗi cũng đâu cách nào bù đắp lại.

Đồng nghĩa, canh cánh trong lòng cũng vô dụng.

Cô rất khó tỏ ra hào phóng nói với Cố Gia Huy rằng mình không thèm để ý hoặc là tha thứ cho anh ta. Chỉ là cô cũng sẽ không trả thù gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi