ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Lúc này đổi thành Lâm Bảo Châu đang khoác lấy cánh tay Tô Thư Nghi lộ vẻ ngạc nhiên, đột nhiên bật cười: “À đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất, hình như ngày trước Gia Huy cũng từng học ở đại học Z, hơn nữa cũng học ngành báo chí, là đàn anh của chị nữa.


“Đúng vậy, quả thực có quen biết.

” Tô Thư Nghi đè nén nỗi chua xót trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Nhưng đã lâu không gặp lại rồi.


Thấy sự thờ ơ của Tô Thư Nghi, ánh mắt Cố Gia Huy hơi rụt lại: “Bảo Châu, anh có chuyện muốn nói với chị, có tiện không?”
Ánh mắt của Lâm Bảo Châu hơi thay đổi, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng như cũ: “Vâng, vậy em vào phòng bếp xem có gì giúp đỡ được không.


Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người là Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy.

“Sao thế Tô Thư Nghi? Thấy tôi trở thành em rể của cô mà cô không có chút phản ứng nào à?”
Cố Gia Huy cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, giọng điệu có chút mỉa mai.

“Anh muốn tôi có phản ứng như thế nào? Gọi anh một tiếng em rể sao?” Tô Thư Nghi lạnh lùng nhìn Cố Gia Huy: “Hay là anh mong tôi gọi anh là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố?”
Cố Gia Huy trầm mặt.

Anh ta ghét nhất người khác gọi anh ta là “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”, càng ghét những người vì gia thế của anh ta mà đến tiếp cận anh ta.


Vì thế lúc học đại học, anh ta đã từ chối cơ hội được ba đưa đi du học ở nước A mà lại học ở đại học Z ở thành phố bên cạnh, đã vậy còn giả vờ là một tên nghèo rớt mồng tơi.

Cũng vào lúc đó anh ta gặp được Tô Thư Nghi.

Lúc mới gặp Tô Thư Nghi, anh ta thực sự rất trân trọng, vì lúc ấy cô yêu anh ta vì anh ta là “Cố Gia Huy” chứ không phải “cậu chủ nhỏ nhà họ Cố”.

Nhưng sau đó anh ta đã bị hiện thực vả mặt, Tô Thư Nghi đã bỏ rơi kẻ “nghèo kiết xác” như anh ta, thậm chí còn vì tiền mà!.

Nhớ lại những bức ảnh chụp năm ấy, Cố Gia Huy chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, anh ta siết chặt lấy cổ tay của Tô Thư Nghi, chế giễu nói: “Tô Thư Nghi, sao? Bây giờ tôi không chỉ là tổng biên tập tòa soạn của cô mà còn là người nhà họ Cố nữa, cô đã hối hận chưa? Nhưng tôi có thể cho cô một cơ hội để bù đắp! ”
Tô Thư Nghi ngước mắt lên nhìn vẻ mặt giận dữ châm chọc của Cố Gia Huy, chưa kịp nghe cô lên tiếng thì anh ta đã ác ý nói tiếp: “Nếu như cô đã vì tiền mà cái gì cũng có thể bán, vậy thì làm tì nh nhân của tôi đi, thế nào?”
Con ngươi của Tô Thư Nghi chấn động, không ngờ anh ta lại dám nói ra những lời như thế này.

“Ha, mê mẩn bởi điều kiện của tôi rồi chứ gì?” Sự mỉa mai trên mặt Cố Gia Huy càng rõ ràng hơn: “Cũng phải thôi, mặc dù đã kết hôn rồi nhưng mấy việc dơ bẩn như vậy cô vẫn luôn làm mà nhỉ? Thay vì ở bên cạnh một lão già kinh tởm, ở bên cạnh tôi vẫn tốt hơn mà? Cô yên tâm, tôi là người của nhà họ Cố, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô.


Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy buồn nôn vô cùng.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày người mà cô từng yêu sâu đậm như Cố Gia Huy lại có thể khiến cô chán ghét đến mức buồn nôn.

“À đúng rồi chị ơi, mẹ bảo muốn lấy rượu vang, chị đi lấy với em nhé.


May mà lúc này Lâm Bảo Châu đi ra, kịp thời chặn lại ý định tát cho Cố Gia Huy một cái thật mạnh của Tô Thư Nghi.

“Được, chị đi cùng em.


Tô Thư Nghi liếc nhìn người đàn ông đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng như ngọc trước mặt người khác, sau đó đi theo Lâm Bảo Châu xuống hầm rượu.

“Thực ra Gia Huy không thích uống rượu vang.

” Lúc chọn rượu, Lâm Bảo Châu đột nhiên mở lời: “Ha ha, anh ấy có rất nhiều thói quen hoàn toàn không giống như những cậu chủ nhiều tiền khác.


Tô Thư Nghi không biết vì sao Lâm Bảo Châu lại nói những lời này với mình, chỉ đành “ừ” một tiếng.

“Vì thế chị không nhận ra Gia Huy là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố cũng là điều bình thường thôi.

” Lâm Bảo Châu tiếp tục nói.

Sắc mặt Tô Thư Nghi cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, lại thấy cô ta cười tươi như hoa: “Nhưng mà chị à, cho dù bây giờ chị có hối hận hơn nữa thì Gia Huy cũng đã là của em rồi.


Tô Thư Nghi kinh ngạc.

Lâm Bảo Châu biết chuyện trước đây của cô với Cố Gia Huy ư?
“Chị muốn hỏi làm sao em biết đúng không?” Lâm Bảo Châu cười càng duyên dáng hơn: “Đương nhiên là do Gia Huy tự nói cho em nghe rồi.


Sự khó xử trong lòng Tô Thư Nghi không nói ra được thành lời.

Cố Gia Huy coi chuyện quá khứ của họ như một câu chuyện cười đem đi kể cho Lâm Bảo Châu sao?
“Ấy, chị à, hình như chị không vui lắm nhỉ?” Lâm Bảo Châu cầm bình rượu tiến lại gần cô.

Tô Thư Nghi sắp không nhịn nổi nữa, lạnh mặt: “Lâm Bảo Châu, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Lúc này Lâm Bảo Châu mới thu lại vẻ mặt giả dối của cô ta, ánh mắt trầm xuống: “Tô Thư Nghi, chị biết tôi muốn nói gì mà.

Tôi biết bây giờ chị với Gia Huy đang làm chung một công ty, nhưng tôi cảnh cáo chị, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình!”
Thấy vẻ mặt uy hiếp của Lâm Bảo Châu, Tô Thư Nghi bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.

“Cô yên tâm đi.

” Cô nhún vai, mặt không chút đổi sắc: “Tôi kết hôn rồi, không có tí hứng thú nào với chồng sắp cưới của cô đâu.



Lúc này Lâm Bảo Châu mới nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Tô Thư Nghi, hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bật cười thành tiếng.

“Chị à, chị kết hôn rồi sao? Sao không nói sớm cho bọn tôi biết thế?” Cô ta nhìn rõ chiếc nhẫn, cười càng vui vẻ hơn: “Xem ra anh rể là người thành thật nhỉ, chắc chắn đối xử với chị rất tốt ha?”
Trong từ điển của Lâm Bảo Châu, “người thành thật” đồng nghĩa với người nghèo.

Tô Thư Nghi cũng không phủ nhận, chỉ hờ hững đáp: “Như vậy cô đã yên tâm chưa?”
“Tôi vẫn luôn yên tâm mà.

” Lâm Bảo Châu lại khôi phục dáng vẻ thuần khiết vô hại, chớp chớp mắt: “Dù sao chuyện xảy ra hai năm trước… dù chị muốn quay lại với Gia Huy thì Gia Huy cũng chẳng đồng ý đâu nhỉ?”
Cả người Tô Thư Nghi không kìm chế được mà run rẩy, trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu càng cười vui hơn, đột ngột tiến lại gần Tô Thư Nghi, trầm giọng nói: “Dù sao thì, làm gì có ai chịu nổi loại phụ nữ từng bị một lão già biến thái làm nhục chứ?”
Lời nói của Lâm Bảo Châu như chiếc kim nhọn đâm thẳng vào trái tim của Tô Thư Nghi, toàn thân cô không kìm chế được mà run rẩy: “Đủ rồi, đừng nói nữa…”
Nhưng Lâm Bảo Châu càng lại gần tai cô mà nói, giọng điệu tràn ngập ý cười: “Chị à, người chồng hiện tại của chị có biết hai năm trước chị bị một lão già biến thái cướp đi lần đầu không? Đã thế… lại chỉ vì vỏn vẹn 30 triệu! ”
“Đủ rồi!”
Tô Thư Nghi chịu không nổi nữa mà hét to lên, giơ tay đẩy mạnh Lâm Bảo Châu ra.

“Á!”
Lâm Bảo Châu bị đẩy ngã mạnh trên nền đất, bình rượu cũng vỡ tan tành.

“Bảo Châu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi