ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 228

“Cố Gia Huy, đây là thái độ mày nói chuyện với ba sao?” Ông ta gầm lên: “Chỉ vì một đứa con gái mà mày muốn làm phản hả?”

Lúc Cố Thành Vũ ở nước M biết được kế hoạch thiêu chết Tô Thư Nghỉ của mình thất bại, hơn nữa nguyên nhân thất bại còn bởi vì đứa con trai bảo bối của mình liều mạng đi cứu cô, ông ta tức giận tới mức liên tục đập vỡ mấy cái bình hoa!

Thằng con bất hiếu ngu dốt!

“Ba, con không chống đối bal” Sắc mặt Cố Gia Huy trắng bệch, nhưng anh ta vẫn nói: “Nhưng Tô Thư Nghỉ thật sự không làm gì sai, nếu ba chỉ muốn đối phó với Cố Mặc Ngôn thì cần gì xuống tay với cô ấy!”

“Mày thì biết gì!” Cố Thành Vũ quát: ‘Mấy năm qua Cố Mặc Ngôn vẫn không động vào phụ nữ, người ngoài đều nói nó không thể có con nối dõi, cho nên mới không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng bây giờ lại xuất hiện Tô Thư Nghi, nếu như cô †a sinh con cho Cố Mặc Ngôn, vậy mày cảm thấy chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với Cố Mặc Ngôn nữa!”

Sắc mặt Gố Gia Huy tái mét: ‘Sao lại thế được? Cố Mặc Ngôn là một tên tàn phế…

“Tàn phế thì đã sao? Cố Thành Vũ càng nói càng bực: “Cho dù là một tên tàn phế thì nó vân có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Giá trị thị trường và lợi nhuận hàng năm từ tập đoàn Ngôn Diệu của nó đều bỏ xa công ty con của nhà họ Cố mà ba quản lý. Thế này khác nào để người đời đều biết ba còn không bằng một tên tàn phế!“

Sắc mặt Cố Gia Huy càng tái hơn.

Anh ta biết Cố Mặc Ngôn lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.

Cố Thành Vũ nhìn Cố Gia Huy, sắc mặt sầm xuống, sau đó ông ta đột nhiên lạnh lùng nói: “Cố Gia Huy, mày đừng tưởng là ba không biết, mày phí tâm phí sức bảo vệ Tô Thư Nghi như vậy, nói trắng ra là tình cũ chưa dứt đúng không?

Cố Gia Huy đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn Cố Thành Vũ với vẻ khó tin.

Ba anh ta… Biết chuyện giữa anh ta và Tô Thư Nghi?

Nhưng chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, anh †a nhanh chóng bình tĩnh lại, cười mỉa một tiếng.

Đúng rồi, lúc anh ta nối loạn rời khỏi nhà, mặc dù ngoài mặt Cố Thành Vũ nói sẽ không quản anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai duy nhất của ông ta, làm sao ông ta có thể thật sự để mặc?

Bốn năm đại học đó, chỉ e mọi hành tung của anh ta đều nằm dưới sự giám sát của Cố Thành Vũ.

“Ba đã biết từ lâu rồi?” Giọng nói của Cố Gia Huy lạnh lùng.

“Đúng vậy.” Cố Thành Vũ thản nhiên lên tiếng: “Lúc Cố Mặc Ngôn kết hôn, ba đã nhận ra đối tượng chính là cô bạn gái nhỏ năm đó của con. Ha, nhưng ba cũng không quan tâm, dù sao cũng chỉ là một cô gái, ai cũng như nhau, chỉ cần là người phụ nữ của Cố Mặc Ngôn thì ba đều không có ý định buông tha.”

Nghe ra sát ý trong lời nói của Cố Thành Vũ, mặt Cố Gia Huy biến sắc, cả người bổ nhào tới bàn sách, khàn giọng hết lên: “Ba, con tuyệt đối không cho phép ba động tới Tô Thư Nghi!”

Cố Gia Huy vốn cho rằng Cố Thành Vũ nghe mình nói vậy sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta chỉ cười lạnh.

“Được, ba đồng ý với con sẽ không động đến tính mạng của Tô Thư Nghi.” Ông ta chậm rãi nói.

Lần này đến lượt Cố Gia Huy sững người.

Anh ta không cảm thấy Cố Thành Vũ là người dễ thương lượng như vậy, thế nên lại nhìn ông ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ba nói thật ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi