ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 231

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Thư Nghị, nhiệt độ lòng bàn †ay cô chạm vào lòng bàn tay anh, nhìn ngôi mộ trước mặt, ánh mắt anh thoáng động: “Anh nghĩ hẳn là em đã biết cô ấy là ai đúng không?”

Tô Thư Nghi hơi do dự, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Biết một chút.”

“Vậy anh tin rằng, hẳn là em cũng đã nghe được không ít tin đồn liên quan đến vụ án bắt cóc rồi.” Vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Mấy lời kiểu như anh vứt bỏ cô ấy, một mình tìm đường sống?”

Tô Thư Nghỉ đột nhiên hơi căng thẳng, cô không biết nên nói gì.

Nhưng so với sự lúng túng của cô, Cố Mặc Ngôn vấn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười khẽ một tiếng: “Em không cần căng thẳng, cứ nói thật với anh là được rồi.”

“Quả thật đã có người nói với em như vậy.”

Sau khi do dự mãi, Tô Thư Nghi vẫn nói đúng sự thật, nhưng cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nhưng em không tin.

Đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Cố Mặc Ngôn hơi lóe lên: “Tại sao không tin?”

“Bởi vì em cảm thấy anh sẽ không bỏ mặc người khác, huống hồ người đó còn là bạn gái của anh.” Tô Thư Nghỉ nói khẽ, nhưng vân nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ mặt không chắc lắm: “Em nói không sai chứ?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Thư Nghỉ, anh chỉ nhìn vào bia mộ, lẩm bẩm một mình: “Sẽ không bỏ mặc người khác sao? Thật ra ngay cả chính anh… cũng không biết…”

Tô Thư Nghỉ lập tức sững sờ.

Không biết?

Sao lại không biết?

Cố Mặc Ngôn không tiếp tục chủ đề này, anh chỉ nói: “Thu Uyển và anh xem như là bạn từ thời thơ ấu, cô ấy là con gái nhà họ Trình, gia đình bọn anh qua lại thân thiết từ nhiều đời.”

Tô Thư Nghi hơi giật mình.

Hóa ra Thu Uyển lại là con gái của nhà họ Trình?

Nhà họ Trình, nhà họ Quý của Quý Trung Khánh, và nhà họ Cố được xưng là ba gia tộc lớn nhất thành phố S, đều là những danh môn vọng tộc được tích lũy qua nhiều thế hệ.

Quả nhiên Trình Thu Uyển là một người đẹp giàu có chân chính.

Tô Thư Nghi cười gượng, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác khó chịu.

So sánh với cô gái ưu tú như vậy, mình thật sự giống như cỏ dại.

Cô đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói: “Sau đó thì sao?”

“Vốn dĩ anh tưởng rằng, sau khi lớn lên bọn anh sẽ nhanh chóng đính hôn như những đôi trai gái bình thường nhất.” Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Nhưng không ngờ trong vụ án bắt cóc mười năm trước, cô ấy và anh cùng bị bắt đến một nơi.”

Tất cả những điều này Tô Thư Nghi đã nghe chị Trịnh nhắc tới, nhưng những chuyện sau vụ bắt cóc mới là điểm then chốt.

“Khi đó bọn bắt cóc nhốt anh và cô ấy trong một kho hàng, sau khi nhận được tiên chuộc, chúng cũng không thả bọn anh đi mà trói lại và tiêm thuốc mê vào người bọn anh, sau đó phóng hỏa đốt nhà kho.”

Nói đến đây, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn vấn bình tính, nhưng Tô Thư Nghỉ có thể nghe thấy sự tức giận và sát khí ẩn trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi