ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 297

Cố Mặc Ngôn cũng đã hoàn tất tiến công, chấm dứt công kích.

Tô Thư Nghi đẩy Cố Mặc Ngôn trên người mình ra, vội vàng mặc quần áo, nước mắt giàn dụa khắp mặt.

Cố Mặc Ngôn đã đạt được mục đích, nhưng tại sao anh không cảm thấy vui vẻ chút nào cả? Cố Mặc Ngôn tự vấn bản thân.

Tô Thư Nghỉ đứng lên, hét lớn với Cố Mặc Ngôn đang nằm ngửa trên giường: ‘Cố Mặc Ngôn, anh thật quá đáng!”

Dứt lời, cô chạy ra ngoài không quay đầu lại.

Tô Thư Nghỉ ngủ trong phòng bên cạnh cả đêm, còn Cố Mặc Ngôn thì đơn độc thức trăng một đêm.

Hôm sau, Tô Thư Nghi cũng rời nhà từ rất sớm, không chạm mặt với Cố Mặc Ngôn.

Buổi tối, Cố Mặc Ngôn tan tâm trở về, Tô Thư Nghỉ đã đang ở nhà, cô ăn xong cơm chiều thì một mình lên phòng ngủ.

Cố Mặc Ngôn cũng không có gì muốn nói, bảo trì trâm mặc.

Tô Thư Nghi mặc cả quần áo nằm xuống giường, chừa khoảng trống rất rộng cho Cố Mặc Ngôn.

Cô nhăm mắt lại, trông như đã ngủ say.

Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn tiến vào nhìn thoáng qua, thở dài, cầm chăn và gối đầu đặt lên đùi, đi ra phòng sách ngủ, để Tô Thư Nghỉ ngủ một mình trong phòng.

Sáng sớm thức dậy ăn sáng, hai người cũng rất bình thản, chỉ là không còn sôi nổi nói chuyện và thân mật như trước, tựa như chỉ trong một đêm đã hóa người dưng.

Hai người một mực chiến tranh lạnh, ngay cả giúp việc trong nhà cũng đã nhìn ra.

Bọn họ thầm nghĩ, hai người này xứng biết bao, sao tự nhiên nói trở mặt là trở mặt ngay được thế. Không phải đều nói vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa à? Đã mấy ngày rồi cũng chưa thấy hai người êm đẹp lại, đúng là làm người ta phát sầu.

Giúp việc trong nhà thấy cũng không dám nhiều lời, cả căn nhà an tĩnh hơn mọi khi rất nhiều.

Không ai muốn bắt chuyện với người kia tước, cả hai đều đang phát giận với người còn lại.

Cố Mặc Ngôn cho rằng Tô Thư Nghỉ giận dữ đến vậy chắc chắn là vì anh cố ý cho Cố Gia Huy nghe thấy hai người ân ái, khiến Tô Thư Nghỉ xấu mặt. Hoặc là cô rất quan tâm tới cái nhìn và suy nghĩ của Cố Gia Huy về cô.

Nghĩ vậy khiến Cố Mặc Ngôn càng phẫn nộ.

Nhưng thật ra Tô Thư Nghỉ giận là giận anh không tôn trọng cô. Vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện lại bị anh làm cho thay đổi hương vị.

Ngày này, trên đường Tô Thư Nghỉ đi làm, xe của Cố Mặc Ngôn lao vút qua bên người cô, không hề có ý định dừng lại, cứ như cô hoàn toàn không tồn tại vậy.

Trước kia xe của Cố Mặc Ngôn luôn chờ cô ở đoạn đường này, sau đó chờ cô đỉ tới cửa vào tàu điện ngầm mới rời đi.

Tô Thư Nghĩ ỉu xìu xìu đi tới văn phòng.

Cố Gia Huy nhìn từ cửa sổ văn phòng của mình ra, phát hiện mấy ngày nay vẻ mặt Tô Thư Nghi vân luôn không tốt, người cũng không có tinh thần. Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều nửa câu.

Thêm lần trước anh cưỡng hôn Tô Thư Nghỉ nên vần luôn tránh mặt cô, sợ cô nổi giận hoặc xấu hổ.

Trong lòng anh ta âm thầm sốt ruột.

Không khí trong văn phòng sôi động vô cùng, như thể đang chúc mừng điều gì Vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi