ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 325

Thật tuyệt.

Hai người nhìn nhau rồi bật cười, thì ra chiến tranh lạnh suốt mấy ngày qua đều bắt nguồn từ việc cả hai đều quá để ý đến đối phương.

Cố Mặc Ngôn nắm chặt tay Tô Thư Nghị, mười ngón tay đan vào nhau.

Nhìn Tô Thư Nghi rạng rỡ rung động lòng người trước mặt mình, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy phía sau căng cứng.

Tô Thư Nghỉ nhìn ánh mắt nóng bỏng trong đôi mắt của Cố Mặc Ngôn.

Cô xấu hổ cúi đầu xuống.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại nắm lấy cằm cô, nâng lên rồi hôn lên môi cô.

Cơ thể của Tô Thư Nghi bắt đầu trở nên mềm mại.

Hiện giờ Tô Thư Nghỉ đang cảm thấy rất ấm áp, bỏ đi sự bị động trước đây, cô cũng chủ động hôn Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn rất cảm động, trái tim của anh cũng bắt đầu run lên.

Tình cảm của Cố Mặc Ngôn mỗi lúc một nhiều, hai tay Tô Thư Nghi ôm lấy cổ anh.

Đôi môi của anh như muốn nuốt chửng cô vậy, Tô Thư Nghi cũng để mặc cho Cố Mặc Ngôn thích làm gì thì làm, cô đón nhận sự âu yếm của anh, cam tâm tình nguyện hiến dâng mọi thứ của mình cho anh.

Nhiệt độ bên trong xe càng lúc càng cao, Cố Mặc Ngôn nỉ non bên tai cô: “Về nhà, anh sẽ ăn em sạch sành sanh.”

Tô Thư Nghi thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, mặt ngày càng đỏ.

Cô càng xấu hổ như thế, trong mắt Cố Mặc Ngôn cô lại càng quyến rũ, anh lại khóa môi cô thêm lần nữa.

Nụ hôn lúc này và chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một dòng nước ấm chảy trong lòng Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ cũng tan chảy, tan chảy như núi băng trên đỉnh Himalaya vậy, biến thành một dòng sông băng chảy dài, làm dịu đi tâm trạng của cả hai.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước biệt thự, tài xế và Dương Tùng Đức đỏ mặt nhìn nhau rồi xuống xe.

Bấy giờ Tô Thư Nghỉ mới nhận ra trên xe vẫn còn có người khác, cô bất giác đỏ mặt, sờ lên gò má đỏ ửng do bị hôn rồi vội vàng sửa sang lại quần áo.

Cố Mặc Ngôn nói: “Đi thôi, chúng mình về nhà.”

Hai người bước xuống xe, Tô Thư Nghi vừa mới đẩy Cố Mặc Ngôn cửa nhà, Cố Mặc Ngôn còn đang nghĩ xem làm sao để ăn sạch sành sanh cô thì ngay lúc này đột nhiên anh lại nhận được điện thoại của Quý Trung Khánh.

Người này, đến không đúng lúc chút nào cải Cố Mặc Ngôn nhíu mày, anh vốn định không để ý đến cuộc điện thoại đó, nhưng Quý Trung Khánh gọi một cuộc điện thoại không được bèn gọi thêm cuộc thứ hai.

Bấy giờ Cố Mặc Ngôn mới nghiêm túc lại, anh hiểu Quý Trung Khánh, tuy bình thường trông anh ta có vẻ ba lăng nhăng, nhưng nôn nóng như thế nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng.

Cố Mặc Ngôn nói với Tô Thư Nghi: ‘Em vào nhà trước đi, anh nghe điện thoại cái đã.”

Tô Thư Nghi gật đầu, cô đi vào trong nhà trước.

Còn Cố Mặc Ngôn thì nghe điện thoại.

Quý Trung Khánh thở hổn hển trong điện thoại: ‘Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn, hình như tôi biết người đàn ông đánh rơi khăn lụa trong khách sạn Thế Kỷ hai năm về trước là ai rồi! Lát nữa tôi sẽ đến nhà anh rồi nói rõ ràng cho anh biết!”

Mặt Cố Mặc Ngôn lập tức biến sắc Đã tìm được người đàn ông hai năm trước rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi