ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 366

Cô còn nhớ, trong một bữa tiệc hai năm trước, không biết cô bị ai bỏ thuốc mê, cơ thể cô cảm thấy yếu ớt vô lực, nhưng lại khô nóng khó chịu.

Khi đó đầu óc cô đã mơ hồ rồi, nhưng trong lòng biết rõ rằng cô phải mau chóng rời khỏi đây.

Nhưng cô vừa mới ra khỏi cửa, thì không biết ai đã đưa tới khách sạn Thế Kỷ, rồi vào thang máy đi lên tâng.

Cô vấn còn nhớ, có một người ôm chặt eo cø.

Tô Thư Nghi muốn vùng vây, nhưng cả người cô không có chút sức lực nào.

Cô muốn giấy dụa phản kháng, hoặc là kêu cứu. Nhưng giọng nói vô lực của cô không thu hút được sự chú ý và cảnh giác của bất kì ai cả.

Tô Thư Nghi thấy vô cùng đau khổ, cô biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống gì tiếp theo!

Cô muốn chạy trốn, hất người đàn ông này ra. Nhưng cô không di chuyển được bước chân, không chạy trốn được.

Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng đầu lại càng choáng hơn.

Sau đó, cô bị người đàn ông đưa vào phòng, đẩy mạnh cô lên giường, nhào tới cô như sói như hổ, hết đợt này tới đợt khác, nuốt chửng cô hoàn toàn. Tác dụng của thuốc khiến cô mất đi năng lực phản kháng cuối cùng, để mặc cho người đàn ông chiếm lấy mình.

Chuyện sau đó, Tô Thư Nghi không muốn nhớ lại nữa, nhớ lại một lần, lòng sẽ đau một lần, như nôi đau đớn khi vết thương vẫn còn máu tươi vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Những năm qua, mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng cô đều vô cùng căm hận.

Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc mê cho cô, vì sao lại hãm hại cô, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì.

Sau đêm hai năm trước đó, Tô Thư Nghi biết rằng không thể nào đối mặt với Cố Gia Huy được nữa, trong lòng vô cùng khó chịu, cả bầu trời đều là màu xám xit, cô chẳng thấy một chút màu sắc nào, giống như sắp tới tận thế. Cô đã mất hết hy vọng rÓI.

Nhìn căn phòng trước mắt, nhớ lại những kí ức kia, tâm trạng của Tô Thư Nghi rất tệ, cô muốn rời khỏi đây, không muốn đi tiếp với Cố Mặc Ngôn nữa.

Nhưng anh lại cưỡng ép đưa cô tới cửa.

Sắc mặt Tô Thư Nghi không vui: ‘Cố Mặc Ngôn, sao anh phải làm như vậy, em không muốn tới đây, em cũng không cần quà cáp gì nữa”

Không biết vì sao mà lần này Cố Mặc Ngôn lại vô cùng kiên quyết, anh nhìn Tô Thư Nghỉ, đôi mắt đen láy như có ánh sáng: “Tô Thư Nghị, tin tưởng anh.”

Chỉ mấy chữ đơn giản lại khiến Tô Thư Nghỉ thoáng do dự, cuối cùng vấn đi vào phòng với anh với vẻ không tình nguyện.

Trong phòng vấn là dáng vẻ khi đó, giống y hệt trong kí ức đen tối của Tô Thư Nghị, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Cố Mặc Ngôn lại như thể không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô vậy, kéo cô cùng ngồi xuống giường.

Tô Thư Nghi cúi đầu không dám nhìn Cố Mặc Ngôn, trong lòng cô sợ anh để ý quá khứ của mình rồi khinh thường cô. Nhỡ đâu, Cố Mặc Ngôn và cô tới đây, nhớ tớ chuyện hai năm trước của cô, cảm thấy cơ thể cô không sạch sẽ, có khi nào tình cảm của anh dành cho cô sẽ phai nhạt từ đây không?

“Nhìn anh, Tô Thư Nghi.” Giọng nói trầm thấp của Cố Mặc Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Nhìn anh, ngoan nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi