ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Cơ thể Tô Thư Nghi run lên, cắn chặt môi, cuối cùng cũng nói hết ra: “Ly sâm panh đó bị người khác bỏ thuốc, một lão già hơn sáu mươi tuổi đã cướp đi lần đầu tiên của em.”
Nói xong câu này, sức lực trên người Tô Thư Nghi như bị rút sạch, cô ngồi phịch xuống sofa.
Nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của cô, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn không nỡ, đứng dậy khỏi xe lăn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ấn đầu cô vào trong lòng mình.
“Không sao nữa rồi.” Giọng anh rất khẽ, dường như có tác dụng khiến trái tim người ta an ổn: “Đều đã qua cả rồi, nếu như muốn khóc thì cứ khóc hết ra đi.”
Tô Thư Nghi tựa trên bờ vai trộng rãi ấm áp kia, nhưng người cô lại như mất đi linh hồn.

Cô cũng không khóc mà chỉ lắc đầu ngây dại: “Chẳng có gì phải khóc cả, đều đã qua cả rồi.”
Thái độ của Tô Thư Nghi như thế này càng khiến Cố Mặc Ngôn cảm thấy đau lòng hơn so với khóc lóc gào thét.
Anh nhìn cô tựa trong lòng mình, mặt trắng bệch lại, không nhịn được hỏi: “Sao em lại biết người kia là một lão già hơn sáu mươi tuổi?”

Hang mi Tô Thư Nghi khẽ run lên: “Đêm đó em bị bỏ thuốc, đã chẳng còn nhớ gì cả.

Em cũng không còn nhớ rõ về người đàn ông đó nữa, lúc em tỉnh lại thì ông ta đã không còn ở đó nữa rồi, chỉ để 30 triệu ở đầu giường.

Sau đó em đi tìm lễ tân, bọn họ nói cho em biết người ở căn phòng đêm đó là một lão già hơn sáu mươi tuổi.

Không những như vậy, sau đó còn có người nói với bên trường học, nói rằng em giao dịch tình tiền.”
Nhớ tới những lời thóa mạ mà năm đó người người chỉ trích cô, dù đến bây giờ cô cũng không dám gặp mặt bạn đại học, bởi vì vừa gặp mặt là cô sẽ bị chỉ thẳng mặt mắng là “đồ không biết xấu hổ”.
Tô Thư Nghi từng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để nhắc tới những chuyện này.
Nhưng không biết vì sao, ở trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn, cô lại có sức mạnh để nói ra hết tất cả.
Nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói, ánh mắt Cố Mặc Ngôn càng thêm âm u, cuối cùng khẽ hỏi: “Là khách sạn nào vậy?”
“Khách sạn Thế Kỷ.” Tô Thư Nghi trả lời theo bản năng, nhưng nói xong cô lại sững sờ, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Anh hỏi cái này để làm gì?”
“Không có gì.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt: “Lẽ nào em chưa từng nghĩ xem khi đó ai đã hại em sao?”
Bị bỏ thuốc, đưa vào phòng khách sạn, sau đó gõ trống khua chiêng thông báo với nhà trường, tất cả những chuyện này rõ ràng là có người cố ý hãm hại.
“Em không biết rõ, em cũng từng muốn điều tra.


Nhưng đều không tra ra được.” Tô Thư Nghi nói, nhưng đột nhiên lại nhận ra điều gì đó, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghi, anh có tin lời em nói không?”
Cố Mặc Ngôn nghiêng đầu, nhận ra Tô Thư Nghi vẫn dựa trên bả vai mình, thêm chút dựa dẫm, điều này khiến tâm trạng anh tự dưng tốt hơn một chút, khẽ nói rằng: “Em là vợ của tôi, sao tôi lại không tin em chứ?”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nói một cách đương nhiên như vậy nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè nặng trong lòng Tô Thư Nghi.
Anh tin cô.
Cô và Cố Gia Huy có tình cảm nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ tin tưởng cô, mà Cố Mặc Ngôn lại nói rằng anh tin cô.
“Vậy…” Giọng nói của Tô Thư Nghi hơi run rẩy: “Vậy anh có chê em không?”
Chuyện hai năm trước đây vẫn luôn là cái gai trong lòng Tô Thư Nghi.

Cô từng tuyệt vọng cho rằng cả đời này cô sẽ không gả đi được nữa.
“Không đâu.” Cố Mặc Ngôn hơi nhíu mày: “Đây không phải là lỗi của em, sao lại trách em chứ?”
Mà nên để người thực sự có lỗi phải trả cái giá đắt mới đúng.
Cố Mặc Ngôn không nói ra nửa câu sau, chỉ lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.

Sau khi Tô Thư Nghi nói xong những chuyện này, cơ thể cũng mất hết sức lực, bèn đi nghỉ ngơi luôn.
Đêm nay có Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh, Tô Thư Nghi vào giấc còn nhanh hơn mấy hôm trước.
Nhìn Tô Thư Nghi trên giường, trong giấc mơ lông mày thanh tú vẫn nhíu chặt lại, Cố Mặc Ngôn đứng bên cạnh giường không nhịn được vươn tay ra chậm rãi xoa dãn lông mày cho cô.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại gọi vào số của Dương Tùng Đức.
“Alo, Dương Tùng Đức.” Anh nói khẽ, sợ làm ồn tới Tô Thư Nghi: “Giúp tôi điều tra kỹ càng chuyện hai năm trước của Tô Thư Nghi.
Cúp máy xong, nhớ tới những gì Tô Thư Nghi nói với mình khi nãy, anh hơi nhíu mày lại.
Khách sạn Thế Kỷ?
Sao anh lại thấy tên của khách sạn này nghe hơi quen tai nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi