ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 389

Suốt dọc đường, bên tai cô vang lên lời chế giêu của rất nhiều người, hết đợt này đến đợt khác, hoàn toàn không định kiềm chế.

“Cô ta còn dám ra ngoài ư? Đúng là vô liêm sỉ, làm mất mặt nhà họ GốI”

“Ê, hotgirl đến rồi kìa! Nhưng là hot kiểu tai tiếng, bán thân đó! Da mặt dày ghê, tôi mà là cô ta thì tôi đã nhảy xuống biển luôn rồi.

“Cô ta chính là vợ Cố Mặc Ngôn đấy, quỹ Thư Nghị, ha ha, đúng là chuyện cười lớn bằng trời! Trên đầu Cố Mặc Ngôn không biết có bao nhiêu cái sừng rồi.”

“Trông dáng dấp cũng bình thường, thế mà cũng đi bán, phẩm hạnh của mẹ cô ta cũng chẳng ra gì, là kẻ thứ ba, chuyên quyến rũ đàn ông.”

“Nghe nói số đàn ông động vào cô ta đếm không hết, bẩn thỉu không chịu được…

Vô số ánh mắt khinh thường như những cây kim, châm chích Tô Thư Nghi đến đau đớn.

Tô Thư Nghỉ bước đi mà thấy dưới chân như nặng ngàn cân, những lời họ nói như xát muối lên vết roi trên người cô.

Cô thấy mình rất vô dụng, không bảo vệ được mình thì thôi, còn hại mẹ cũng bị người ta mắng mỏ chửi rủa theo mình.

Buổi khai trương vấn diễn ra trong vô số lời măng mỏ và khinh thường. Nhất thời, tiếng trống vang rền, pháo nổ đì đùng, vô cùng náo nhiệt.

Âm nhạc sôi động, tiếng cười vui vẻ… lúc này đều trở thành những tiếng động như đập mạnh vào lòng Tô Thư Nghi. Cô đơn phía sau cảnh phồn hoa, Tô Thư Nghi tựa vào góc tường, nhìn lên trời xanh, như thể lúc này phải biến thành mội chú chim bay mất mới tốt.

Nước mắt lại lăn: đềiitrên mặt Tô Thư Nghi.

Lúc này đây, cô rất nhớ Cố Mặc Ngôn, rất mong anh: xuấïi (tiiận ngay bên mình…

Tô Thư Nghi vội phỏng vấn cho xong lễ khai trương, đợi bọn Hiểu Khiết chụp ảnh xong là về.

Tâm trạng cô đã rơi xuống tận đáy vực, yên lặng đứng một mình trong góc khuất.

Cô đang nghĩ, không biết bây giờ Cố Mặc Ngôn đã biết lời đàm tiếu trên mạng chưa, anh có tức giận không, có mặc kệ cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà không, có khi nào ông nội cũng biết không, ông cụ cũng lớn tuổi…

Tô Thư Nghỉ chìm vào suy nghĩ vẩn vơ. Ở bên khác, trong tập đoàn Ngôn Diệu.

Sáng sớm nay lúc Cố Mặc Ngôn mới đến công ty, đột nhiên rất nhiều phóng viên chạy xông đến trước mặt anh như đã thông đồng từ trước, chen chúc xông đến, không thể cản nổi, điên cuồng đặt câu hỏi -_ cho anh.

Nhất thời, cổng tập đoàn Ngôn Diệu bị chen chúc đến khó coi.

Cố Mặc Ngôn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng với thần kinh nhạy bén của mình, anh biết có chuyện gì đó không ổn.

Phóng viên A: ‘Cố tổng, anh phát biểu suy nghĩ của mình về người vợ Tô Thư Nghi đi ạ”

Phóng viên B: “Cố tổng, Cố tổng, anh có giải thích gì cho thanh danh của vợ anh, cô Tô Thư Nghi không? Quỹ Thư Nghỉ còn tiếp tục phát hành không?”

Phóng viên C: “Xin hỏi Tô Thư Nghỉ thật sự là con riêng sao, lúc cô ấy học đại học… Ơ, Cố tổng, đừng đi mà, Cố tổng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi