ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 393

Mãi đến khi Cố Mặc Ngôn hạ cửa sổ xe xuống, hạ giọng hỏi cô: “Sao vần chưa lên xe?”

Tô Thư Nghỉ cười với anh, đi về phía xe.

Vừa lên xe, Cố Mặc Ngôn đã bảo: “Anh xin lôi, buổi họp báo trước đó là do anh quá nóng vội, quên cân nhắc vấn đề này trước khi công khai em.”

Tô Thư Nghi vội vàng lắc đầu: ‘Không sao đâu, em quen rồi, chỉ là làm liên luy đến tập đoàn Ngôn Diệu và anh, em cảm thấy áy náy, sợ anh sẽ bỏ mặc em, sợ anh sẽ tức giận…

“Anh rất tức giận.” Cố Mặc Ngôn trả lời.

Tô Thư Nghi cuống quýt nhìn Cố Mặc Ngôn.

Anh nói tiếp: “Anh tức giận vì mình đã không thể bảo vệ em từ sớm.”

À,.

Lần này Tô Thư Nghi đã yên tâm, khóe miệng khẽ giật: ‘Việc này sao có thể trách anh được?”

Cố Mặc Ngôn bảo: “Anh đã điều tra những chuyện xảy ra hai năm trước rồi.”

Tô Thư Nghỉ ngẩn ra, lập tức hiểu được.

Điều tra rõ những gì đã xảy ra hai năm trước, tất cả những tin đồn này cũng có lời giải thích.

Có điều. không phải Tô Thư Nghi chưa từng nghĩ đến nguyên do của sự việc hai năm trước, nhưng chính cô cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô nói: “Hai năm trước, em cứ suy nghĩ rốt cuộc mình đã đắc tội ai hay là bị kẻ xấu hãm hại. Tại sao lại phải nhằm vào một nữ sinh viên không rành thế sự như em? Em tưởng là có người nhằm vào Cố Gia Huy để báo thù, nhưng sau khi Cố Gia Huy chia tay với em, em cảm thấy không phải nhằm vào anh ta.”

Ban đầu Cố Mặc Ngôn cũng nghĩ như vậy, sau này khi kẻ chủ mưu bắt đầu tiêu huỷ chứng cứ và manh mối, anh biết việc này không phải là do kẻ xấu gây ra, rất có thể là người quen biết Cố Gia Huy hoặc Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi cũng nghĩ đến khả năng do người xung quanh mình làm, ví dụ như mẹ con Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai, nhưng cô nghĩ không thể. Hai mẹ con cô ta đã diễu võ dương oai trước mặt cô đủ nhiều rồi, không cần phải ra tay độc ác như vậy.

Hơn nữa Lâm Bảo Châu và cô cũng không có tiếp xúc, chỉ là hồi đại học, Lâm Bảo Châu từng xuất hiện vài lần thôi, không có cãi vã hay tranh chấp gì cả, tại sao cô ta lại hận cô như vậy?

Một làn gió mát lạnh thổi vào cửa sổ, Tô Thư Nghỉ cảm thấy hơi lạnh nên xích lại gần Cố Mặc Ngôn hơn.

Tâm trạng căm uất khó tan cả ngày nay khiến cô cảm thấy rất khó chịu, bây giờ Cố Mặc Ngôn đã đến, anh ra mặt, cô có thể yên tâm.

Cuối cùng nụ cười cũng hiện lên trên khoé môi Tô Thư Nghi, vận mệnh của cô đã được định sẵn sẽ luôn gắn kết chặt chẽ, không bao giờ xa người đàn ông này.

Tô Thư Nghi tựa đầu vào vai Cố Mặc Ngôn như một chú mèo con, từ từ ngủ thiếp đi.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, giờ phút này khi nhìn thấy Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm thấy thần kinh căng thẳng cả ngày nay được thả lỏng hơn nhiều.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, anh chỉ cảm thấy hơi đau lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm xúc mềm mại.

Không biết xe chạy bao lâu, Dương Tùng Đức trên ghế phụ chợt nhận được một cuộc gọi qua tai nghe bluetooth.

Sau khi nói vài câu với đối phương, Dương Tùng Đức cúp máy, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi