ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 401

Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu sững sờ, Khương Dĩ Mai muốn làm gì? Tình mẹ vĩ đại đến mức bà ta sẵn sàng hi sinh bản thân ư? Nhưng bà ta làm vậy có ích gì không?

Khương Dĩ Mai kể lể: “Hai năm trước, tôi thấy Tô Thư Nghi quen một chàng trai xuất sắc như vậy nên mới muốn phá hỏng chuyện tốt của cô ta, vì thế tôi đã nghĩ đến thủ đoạn bỏ thuốc mê, thuê phòng và chụp lén. Sau đó tôi cảm thấy vân chưa hết hận nên đã cố tình tới trường tung tin đồn khiến Tô Thư Nghi mất hết danh dự, không thể ngẩng đầu lên trước mặt người khác…

Tất cả mọi chuyện đều do tôi làm, không liên quan đến Bảo Châu thật mài”

Cố Mặc Ngôn biết Khương Dĩ Mai chỉ muốn làm cừu non thế tội mà thôi, vì hạnh phúc của Lâm Bảo Châu, bà ta thân là người mẹ cũng liều mạng thật đấy.

Anh lạnh lùng nói: ‘Cả hai mẹ con bà đều đừng hòng thoát tội!”

Lâm Bảo Châu vùng vây, dường như muốn nói chuyện, Cố Gia Huy bước tới lấy đồ bịt miệng cô ta ra.

Cô ta thở hổn hển, Cố Gia Huy xoa bóp ngực giúp để cô ta có thể thở đều đặn lại.

Khương Dĩ Mai tiếp lời: ‘Không không không, là do tôi, do tôi làm, không liên quan gì đến con gái tôi cả! Vì không muốn thấy con khốn Tô Thư Nghỉ này được hạnh phúc nên tôi mới muốn huỷ diệt cô ta hoàn toàn! Cô ta và mẹ cô ta đáng bị đẩy xuống chảo dầu dưới địa ngục!”

Cố Mặc Ngôn không muốn bỏ qua cho Lâm Bảo Châu chỉ vì Khương Dĩ Mai thế tội, sự kiên nhãn của anh càng lúc càng ít đi. Anh không muốn đàm phán quá nhiều với loại người như Khương Dĩ Mai, vẻ mất kiên nhân trên mặt anh càng lúc càng rõ.

Thấy biện pháp cầu xin không có tác dụng, Khương Dĩ Mai bạo gan hướng mũi dùi về phía Tô Thư Nghi.

Khương Dĩ Mai hét lớn: “Tô Thư Nghỉ, con ả đê tiện! Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì năm đó tao đã tìm mười gã đàn ông hi3p d@m mày rồi! Đầu là do mày hại cả! Mày còn đứng đây nhìn bọn tao làm †rò cười cho thiên hạ, mày đúng là quá trơ trến! Tô Thư Nghi, mày hãm hại em gái ruột của mày, mày sẽ không được chết tử tế đâu! Mày…

Khương Dĩ Mai còn chưa nói hết, cơn giận nơi đáy mắt Cố Mặc Ngôn đã bùng nổ, Dương Tùng Đức nhanh chóng bước tới đè bà ta xuống đất, làm cho bà ta không thể nói tiếp.

Nghĩ tới đây, trong đáy mắt Lâm Bảo Châu. Ì chợt thoáng qua vẻ oán hận, cô ta hét lên với Tô Thư Nghỉ: “Bởi vì tôi đã từng gặp Gia Huy ở trường chị hơn hai năm trước! Đúng vậy! Tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên! Vậy nên tôi muốn huỷ hoại chị, huỷ hoại người phụ nữ trơ trến như chị, bởi vì chị hoàn toàn không xứng với Gia Huy!”

Bây giờ Cố Gia Huy mới hiểu vì sao lần đầu tiên gặp Lâm Bảo Châu, cô ta lại nhìn anh ta với vẻ tình cảm và chăm chú như vậy.

Tô Thư Nghỉ cũng kinh ngạc, chợt nhớ lại lúc nhỏ, rõ ràng Lâm Bảo Châu có rất nhiều búp bê cao cấp xinh đẹp nhưng vẫn muốn cướp con búp bê cũ nát của cô. Tô Thư Nghỉ oà khóc, trơ mắt nhìn con búp bê cũ nát ấy đi theo Lâm Bảo Châu về nhà. Vì chuyện này mà cô đã từng khóc liên tiếp mấy ngày.

Giờ đây cô đã lớn, cô ta không cướp búp bê cũ của cô mà là cướp bạn trai cô, phá huỷ hạnh phúc duy nhất của cô!

Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn Lâm Bảo Châu, ánh mắt và giọng điệu cực kì lạnh lùng: “Hai năm trước Cố Gia Huy là bạn trai của tôi, cô dựa vào đâu mà làm thết”

“Tôi dựa vào đâu ư?” Lâm Bảo Châu hỏi ngược lại với giọng điệu ác độc: “Thế còn chị? Gia Huy đẹp trai và giỏi giang như thế, một đứa con hoang như chị làm sao xứng với anh ấy?”

Hoá ra năm đó sau khi gặp Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu đã thông qua quan hệ biết được Cố Gia Huy không phải một thanh niên lông bông mà là cậu ấm nhà giàu gia tài bạc triệu, cô ta có thể không rung động, không muốn chiếm cho riêng mình ư?

“Vậy nên, vậy nên cô đã lên kế hoạch hãm hại tôi, chia rẽ tôi và Cố Gia Huy?” Tô Thư Nghỉ vẫn không thể tin được Lâm Bảo Châu có thể làm vậy với mình: “Tôi là chị ruột của cô, dù cô có hận tôi, ghét tôi, muốn cướp Gố Gia Huy thì cũng không thể đối phó tôi bằng thủ đoạn đê tiện như vậy được chứ. Cô có biết điều này đã làm tôi tổn thương cỡ nào không hả Lâm Bảo Châu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi