ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 405

Cố Mặc Ngôn thấy được sắc mặt Tô Thư Nghi hơi thay đổi, nhưng quả thật anh không thể tiếp tục tra tấn Lâm Bảo Châu.

Anh kéo tay Tô Thư Nghị, nói: “Thư Nghị, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

Vừa rồi lúc nghe được tin tức từ Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn rất khiếp sợ, anh không thể nào ngờ tới đó lại là cô ta!

Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức: “Thả bọn họ đi đi. Cậu chăm sóc mợ chủ, sau khi đưa cô ấy về nhà thì quay lại tìm tôi.

Nghe những lời này, Cố Gia Huy vội vàng đưa Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai rời đi.

Cố Mặc Ngôn cũng vội vàng đi ra ngoài.

Trong kho lạnh vẫn rất lạnh, Cố Mặc Ngôn đi theo mấy người Lâm Bảo Châu, để cô ở lại đây một mình, cô càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Cố Mặc Ngôn lại bỏ rơi cô.

Để rời đi cùng Lâm Bảo Châu.

Lúc này, trợ lý Dương Tùng Đức nói với Tô Thư Nghĩ: “Đi thôi mợ chủ, tôi đưa cô về.”

Lúc này Tô Thư Nghi mới hoàn hồn lại, gật đầu.

Trên đường đi, Tô Thư Nghỉ hỏi Dương Tùng Đức: ‘Dương Tùng Đức, tại sao Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên thay đổi thái độ, tha cho mẹ con Lâm Bảo Châu?

“Chuyện này… Dương Tùng Đức ấp úng nhìn trái ngó phải trả lời: ‘Mợ chủ, cô đừng làm khó tôi, bao giờ về cô hỏi cậu Gố đi.”

Tô Thư Nghi loáng thoáng cảm thấy chuyện này không đơn giản, có thể là dính dáng đến chuyện riêng tư của Cố Mặc Ngôn, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

Mặc dù cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Bảo Châu bị tra tấn, nhưng rốt cuộc Cố Mặc Ngôn làm sao vậy? Đây quả thật là một bí ẩn cứ quanh quẩn trong đầu Tô Thư Nghi.

Trong lòng cô cảm thấy rất bất an.

Liệu Cố Mặc Ngôn có vứt bỏ cô hay không? Giống như Gố Gia Huy vậy.

Tô Thư Nghi biết mình nghĩ vậy rất buồn cười, nhưng cô quan tâm Cố Mặc Ngôn như vậy, cô đã đánh mất Cố Gia Huy rồi, không thể để Cố Mặc Ngôn bị người ta cướp đi lần nữa.

Tô Thư Nghỉ ở nhà một mình, Cố Mặc Ngôn cũng không gọi điện thoại, không biết khi nào anh mới trở về.

Buổi tối, sau khi bảo mẫu nấu cơm xong, Tô Thư Nghỉ liền để bà đi.

Tô Thư Nghi mở mạng lên mới biết được sáng nay có rất nhiều tin tức, tất cả đều là những chuyện xấu hai năm trước của Lâm Bảo Châu bị lộ ra. Cô nghĩ chắc chắn đây là do Cố Mặc Ngôn làm, người bình thường không thể huy động toàn bộ truyền thông ở thành phố S như vậy được.

May mà Cố Mặc Ngôn kịp thời tìm ra sự thật hai năm trước, nếu không thì không biết Tô Thư Nghỉ còn phải gánh nỗi oan ức này đến khi nào. Có đôi khi sự thật đến quá muộn, những tổn thương đối với người trong cuộc không thể nào lường được.

Kim đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ đêm, Cố Mặc Ngôn vẫn bặt vô âm tín. Tô Thư Nghi cũng không định gọi điện thoại cho anh, cô thà rằng mình ngây ngốc chờ đợi cũng không muốn quấy rầy anh, khiến anh phiền lòng.

Tô Thư Nghi chán nản lướt Facebook.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi