ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Cố Gia Huy và Tô Thư Nghi vừa mới đi, trong tòa soạn lập tức trở nên âm ĩ.
Tô Thư Nghi lại không biết mình đã trở thành chủ đề bàn luận trong miệng mọi người, chỉ căng mặt cùng ngồi trên xe tới tập đoàn Ngôn Diệu cùng với Cố Gia Huy.

Trên đường chỉ còn lại hai người là cô và Cố Gia Huy, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa mà cất lời: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Sao thế? Sợ à?” Cố Gia Huy cười khẩy: “Không phải là một “daddy” của cô sao? Mới thế này mà đã sợ, với tố chất tâm lý này của cô thì làm người thứ ba đi phá hoại gia đình nhà người ta thế nào được chứ?”
Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy Cố Gia Huy bây giờ đúng là chẳng có lý lẽ gì cả, cô chẳng muốn nói thêm với anh ta dù chỉ là một câu, chỉ đành nhìn ra bên ngoài cửa rồi.
Cuối cùng chiếc xe cũng tới dưới tòa nhà tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghi đi lên cùng với Cố Gia Huy, vào trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn dưới sự dẫn đường của thư ký.
Vẫn là văn phòng hiện đại, trước cửa sổ sát đất to lớn, người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, ánh nắng như mạ một tầng vàng lên người anh, tỏa ra ánh sáng chói mắt.


“Chú út.” Cố Gia Huy cất tiếng chào, dẫn Tô Thư Nghi đi tới: “Đột nhiên muốn phỏng vấn chú thế này đúng là ngại quá, không làm phiền tới công việc của chú chứ ạ?”
Cố Mặc Ngôn chậm rãi quay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén là vẻ mặt lạnh nhạt: “Không sao, chỉ là một cuộc phỏng vấn nhỏ thôi mà.”
Sắc mặt Cố Mặc Ngôn rất bình tĩnh, thậm chí khi nhìn thấy Tô Thư Nghi, trên mặt cũng không có chút dao động nào.
“Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.” Cố Gia Huy mỉm cười, ra hiệu Tô Thư Nghi ngồi xuống sofa.

Cố Mặc Ngôn cũng đẩy xe lăn đi tới đối diện bọn họ, từ đầu tới cuối đều không nhìn Tô Thư Nghi thêm cái nào.
“Cuộc phỏng vấn lần trước cảm ơn chú út nhiều rồi ạ.” Cố Gia Huy cũng giả vờ như tất cả đều là cuộc phỏng vấn bình thường: “Nhờ có cuộc phỏng vấn đó mà doanh số tạp chí của bọn cháu đã tăng lên rất nhiều.”
“Đừng khách sáo.”
“Cuộc phỏng vấn lần này, chủ yếu nói về giải thưởng thanh niên xuất sắc gần đây của chú.” Cố Gia Huy điềm đạm nói: “Xin hỏi cảm nhận của chú khi giành được giải thưởng này là gì?”
“Coi như là một sự khẳng định.” Cố Mặc Ngôn nói ngắn gọn.
Hai chú cháu người hỏi người đáp vô cùng bình tĩnh.

Còn Tô Thư Nghi ở bên cạnh thì lại khó mà bình tĩnh cho nổi.
Cô quá hiểu Cố Gia Huy, anh ta đường đường là tổng biên tập mà lại tự chạy tới phỏng vấn, chắc chắn là muốn làm gì đó.
Lẽ nào là?
Tô Thư Nghi đột nhiên nhớ tới những bức ảnh ngày hôm qua, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Lẽ nào Cố Gia Huy muốn đưa những bức ảnh kia cho Cố Mặc Ngôn xem sao?
Làm sao mà Tô Thư Nghi ngờ được Cố Gia Huy đã đưa những bức ảnh kia cho Cố Mặc Ngôn xem từ lâu rồi.


Còn về cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, nói trắng ra chỉ là Cố Gia Huy thấy không cam lòng thôi.
Anh ta vẫn không cam lòng trước sự bình tĩnh của Cố Mặc Ngôn ngày hôm qua, cho nên khi tòa soạn quyết định phỏng vấn Cố Mặc Ngôn một lần nữa, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta lại dẫn theo Tô Thư Nghi tự mình tới đây.
Sau mấy câu hỏi không đau không ngứa, ánh mắt Cố Gia Huy thoáng động, cất lời: “Đúng rồi, sau lễ trao giải lần này, có rất nhiều người trên mạng đều thảo luận về vợ của chú?”
Đáy mắt Cố Mặc Ngôn hơi trầm xuống, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy có thể làm phiền chú chia sẻ thêm về chuyện vợ của mình không?” Cố Gia Huy nở nụ cười lịch sự: “Chú út cũng biết rồi đấy, độc giả nữ thích nhất là đọc cái này.”
“Vợ của tôi à?” Cố Mặc Ngôn mỉm cười nhàn nhạt: “Là một người phụ nữ rất bình thường.”
“Có thể miêu tả thêm một chút không?” Cố Gia Huy gặng hỏi, ánh mắt như có như không mà liếc sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh: “Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng đơn thuần lương thiện đúng chứ? Tình cảm của chú út và cô ấy rất tốt nhỉ?”
Nghe thấy Cố Gia Huy hỏi câu hỏi này, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu vì sao anh ta lại dẫn cô tới đây để phỏng vấn Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy muốn để Tô Thư Nghi nói ra rằng vợ của anh đơn thuần đến mức nào, bọn họ ân ái đến mức nào trước mặt cô, để khiến cô biết khó mà lui, tự thấy hổ thẹn.
Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Cố Gia Huy đang muốn khiến cô tự mình ghen với mình à?

Đúng là không biết nếu như sau này Cố Gia Huy biết được cô chính là vợ của Cố Mặc Ngôn thì sẽ có vẻ mặt như thế nào đây.
Tưởng tượng về cảnh tượng đó một chút thôi là Tô Thư Nghi đã không nhịn được run rẩy.
Thôi vậy, ngày đó vẫn nên đến muộn một chút đi.
Ở bên kia, sau khi nghe thấy câu hỏi của Cố Gia Huy, đương nhiên Cố Mặc Ngôn cũng hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Ánh mắt Cố Mặc Ngôn khẽ liếc một cái, nhác thấy ý cười không kìm nén được trên mặt Tô Thư Nghi.
Khóe miệng của Cố Mặc Ngôn cũng không khỏi khẽ cong lên theo.
Chắc cô cảm thấy vui lắm nhỉ? Nếu như cô đã cảm thấy thú vị, vậy thì anh cũng không ngại chơi cùng với cô.
“Vợ của tôi, đúng thật là rất đơn thuần lương thiện.” Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn chậm rãi cất lời: “Là một người vô cùng dễ xấu hổ, cho dù là đã kết hôn rồi nhưng vẫn đỏ mặt với tôi, rất đáng yêu.”
Tô Thư Nghi sững sờ, không khỏi nhìn sang Cố Mặc Ngôn, nhưng vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt cười như có như không của Cố Mặc Ngôn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi