ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 470

Lúc Cố Mặc Ngôn nói ra câu này với Lâm Bảo Châu, anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng trái tim cô ta, khiến cô ta muốn trốn cũng không có chõ nào để trốn.

Lâm Bảo Châu bồng trở nên hốt hoảng, cô †a sợ rồi, mắt nhìn anh chằm chằm rồi hỏi: “Cố Mặc Ngôn, anh định làm thế nào?”

“Dương Tùng Đức.” Cố Mặc Ngôn gọi anh †a tới: ‘Cậu nhốt Lâm Bảo Châu lại trước đã.”

Lập tức có bốn gã đàn ông vai hùm lưng gấu giữ cô ta ngay tại chỗ.

Cố Mặc Ngôn quay đầu lại, cười nói với cô ta: ‘Lâm Bảo Châu, quả thật cô là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ báo đáp. Nhưng cô đã động tới Tô Thư Nghị, tôi sẽ trả thù, đòi lại cho cô ấy. Tạm thời cô cứ ở lại đây đi, coi như dưỡng thai. Tôi xử lý người quan trọng hơn trước đã, chờ tôi trở lại, chúng ta từ từ giải quyết vấn đề giữa hai ta.

“Cố Mặc Ngôn! Anh không thể làm vậy!”

Lòng Lâm Bảo Châu rối bời: ‘Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, sao anh có thể đối xử với tôi như thết Anh có biết anh làm vậy sẽ bị trời phạt không!”

Lâm Bảo Châu nói năng không lựa lời, chỉ muốn gọi anh ở lại.

“Cố Mặc Ngôn anh quay lại ngay! Cố Mặc Ngôn anh không thể động vào tôi!” Cô ta giấy dụa muốn kéo anh trở lại, nhưng lại bị mấy gã đàn ông vạm vỡ ấn trên đất: ‘Anh đối xử với tôi thế này, Gia Huy và Cố Thành Vũ sẽ không tha cho anh đâu!”

Nhưng Cố Mặc Ngôn chẳng thèm đáp lại một lời, bỏ đi luôn.

Lâm Bảo Châu nhìn anh đi xa, cõi lòng như rơi vào hố băng, cảm nhận nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Rơi vào trong tay Cố Mặc Ngôn, ai có thể cứu mình đây?

Huống chỉ, anh ta không động vào mình là bởi mình là ân nhân cứu mạng của anh ta, nếu anh ta biết…

Lâm Bảo Châu không dám nghĩ tiếp, co gối cuộn người run lẩy bẩy, lẩm bẩm nói: “Gia Huy…

Ở một nơi khác, trong văn phòng của Cố Thành Vũ.

Bồng dưng, trợ lý La chẳng thèm gõ cửa, vội vàng chạy xộc vào.

“Cố tổng, xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì thế?” Cố Thành Vũ cau mày.

“Cổ phiếu của toàn bộ mấy công ty con thuộc nhà họ Cố chúng ta đều bị giảm mạnh! Thậm chí đã chạm mức sàn! Hơn nữa, sau khi mấy cổ phiếu của nhà họ Cố rớt giá đã lập tức bị thu mua ác ý, mà bên †hu mua lại chính là Tập đoàn Ngôn Diệu.”

Mặt Cố Thành Vũ lập tức biến sắc!

Cố Mặc Ngôn… Cố Mặc Ngôn định làm phản à?

Ông ta lập tức cho người xuống dưới chống lại và ngăn chặn, nhưng kết quả báo cáo lên trên vấn khiến ông ta suy sụp.

Hoàn toàn công cốc.

“Sao lại như vậy?”

Cố Thành Vũ ngồi trên ghế, nhìn từng mảng màu xanh lục trên màn hình máy tính mà choáng váng, trước mắt như thể chỉ còn lại màu này.

Đột nhiên, trong văn phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, rung từng hồi trên mặt bàn, giờ ông ta nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe này lại cảm thấy cực kỳ bực bội và mỉa mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi