ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 507

“Cậu nói cái gì!” Cố Mặc Ngôn bật dậy khỏi ghế, tài liệu rơi vãi đầy đất.

Anh bước nhanh tới trước mặt Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn gấp gáp hỏi: “Tô Thư Nghỉ làm sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

‘Hình như buổi sáng hôm nay mợ chủ bị Lâm Bảo Châu bắt cóc, bây giờ đang ở khu chung cư, cô ta muốn kéo mợ chủ nhảy lầu cùng.’ Dương Tùng Đức lập tức nói với Cố Mặc Ngôn tin tức mà mình nhìn thấy.

Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì lập tức đi ra ngoài cửa, Dương Tùng Đức vội ngăn anh, anh ta đẩy xe lăn sang một bên: “Anh Cố, bây giờ vấn chưa thể để người ngoài biết chuyện chân của anh không bị thương.”

“Không cần.” Cố Mặc Ngôn lướt qua Dương Tùng Đức và sải bước về phía cửa.

“Anh Cố, anh… Dương Tùng Đức muốn ngăn Cố Mặc Ngôn lại nhưng Cố Mặc Ngôn đã xuống lầu rồi, anh ta chỉ đành bất đắc dĩ ôm chiếc xe lăn và nhanh chân đuổi theo.

Cố Mặc Ngôn ở trong thang máy siết chặt †ay mình.

Lâm Bảo Châu, bây giờ cô còn dám làm Tô Thư Nghi bị thương nữa. Tốt nhất là Tô Thư Nghỉ không bị gì cả, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì đã sống trên đời này!

Phía bên kia, cảnh sát đã mau chóng tới sân thượng chỗ Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu.

‘Cô hãy nghe tôi nói, trước tiên cô đừng kích động, lại đây đã, được không? Bên kia rất nguy hiểm, cô hãy nghĩ tới người thân của mình đi, nếu cô xảy ra chuyện không may thì họ phải làm thế nào đấy? Cô nghe tôi, qua đây trước đã.” Một nữ cảnh sát thận trọng trấn an Lâm Bảo Châu, hy vọng cảm xúc của cô ta có thể ổn định lại.

Nào ngờ, Lâm Bảo Châu nghe thấy lời mà cảnh sát nói, cảm xúc lại càng thêm kích động.

“Người thân? Tôi đã không còn người thân nữa rồi, trên đời này chỉ còn lại một mình tôi thôi, mẹ tôi mất rồi, Gia Huy cũng không quan tâm tôi nữa, tôi còn người thân nào nữa đâu?”

Nói xong, bàn tay Lâm Bảo Châu đang năm lấy Tô Thư Nghí càng siết chặt hơn, tiếp tục kéo cô đến mép sân thượng: “Là chị làm tôi mất trăng, là chị cướp hết mọi thứ của tôi, hôm nay chị phải chết!”

Không, không phải tôi, tôi chưa từng tranh giành thứ gì với cô cả. Từ nhỏ cô đã được ba mẹ yêu thương, có những bộ váy xinh đẹp, có đủ loại đồ chơi, nhưng tôi chắng có gì cả, không phải cô mới là người hạnh phúc nhất sao? Cô đừng kích động, thả tôi ra trước đã, được không?”

Tô Thu Nghi cất giọng run rẩy, nói: “Tôi sẽ bảo Cố Mặc Ngôn giúp cô và tập đoàn Lâm Thị, sau này cô vấn là cô chủ của nhà họ Lâm, cô sẽ không mất gì hết.”

Bây giờ cô đang đứng ở mép sân thượng, chỉ cân Lâm Bảo Châu dùng sức một chút là hai người họ sẽ cùng ngã xuống. Mặc dù cả cơ thể đang run lên vì sợ hãi nhưng cô vân gắng gượng trấn an Lâm Bảo Châu, hy vọng cô ta có thể dựa vào đó mà đi tới nơi an toàn.

‘Đúng vậy, từ bé tôi đã có tất cả, cái gì cũng trội hơn cô! Nhưng bây giờ thì sao?”

Thế nhưng ngờ đâu, lời này trái lại càng k1ch thích Lâm Bảo Châu hơn: “Hiện tại tôi không còn gì hết, nhưng chị thì đã trở thành vợ của tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, được mọi người ngưỡng mộ, chị dựa vào đâu mà cóI”

Lâm Bảo Châu nói dứt câu thì dứt khoát đẩy Tô Thư Nghi xuống dưới sân thượng, lần này, nửa người của Tô Thư Nghi đã ở bên ngoài sân thượng, đám đông dưới lầu bị dọa đến mức hét ầm lên.

Khi Cố Mặc Ngôn đi đến cũng vừa lúc chứng kiến cảnh tượng Tô Thư Nghi bị đẩy xuống, anh lập tức cảm thấy như trái tim mình bị kéo căng. Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy lên sân thượng, theo sau là Dương Tùng Đức đang cầm chiếc xe lăn.

Khi đến gần bậc thang cuối cùng để lên sân thượng, Dương Tùng Đức ngăn Gố Mặc Ngôn sắp vội đến phát điên.

“Anh Cố, anh không thể xuất hiện trước mắt công chúng như thế được, bây giờ vần chưa phải lúc, anh đã nhãn nhịn biết bao năm rồi, không thể thất bại trong gang tấc vậy được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi