ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 512

Quay đầu nhìn sang, cô thấy Cố Mặc Ngôn đang năm nhoài bên giường bệnh của mình, anh đã ngủ rồi, có điều hình như giấc ngủ rất chập chờn, hai hàng lông mày nhíu chặt, khóe miệng cũng mím chặt, lúc ngủ không hề được thả lỏng.

Tô Thư Nghĩ giơ tay lên muốn vuốt v e hàng lông mày của anh nhưng do hôn mê thời gian dài, cơ thể hơi tê nên nhất thời không thể nhấc tay lên nổi.

Cô muốn vận động một chút nhưng lại sợ đánh thức Cố Mặc Ngôn.

“Thư Nghĩ, Thư Nghi…

Hình như Cố Mặc Ngôn đang gặp phải ác mộng nào đó, anh vấn luôn nhỏ giọng lẩm bẩm tên của cô, chắc chuyện sáng nay đã làm anh sợ rồi.

‘Không sao đâu, không sao đâu, em đây.”

Tô Thư Nghỉ nhỏ giọng an ủi Cố Mặc Ngôn, cô cố gắng giơ một tay lên nhẹ nhàng xoa đầu anh.

Có thế là do động tác hơi cứng ngäc, Cố Mặc Ngôn thức giấc, vừa mở mắt đã nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Thư Nghi.

Bốn mắt nhìn nhau, vừa mới trải qua một kiếp nạn, lúc này trong đôi mắt của anh có lo lắng và sợ hãi.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau Cố Mặc Ngôn bỗng ôm chầm lấy Tô Thư Nghi, mới đầu chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng nhưng sau đó Tô Thư Nghi cảm nhận được Cố Mặc Ngôn càng ôm mình chặt hơn, làm cô thấy hơi đau.

“Cố Mặc Ngôn, anh buông em ra trước đã.”

Nghe vậy, Cố Mặc Ngôn không chỉ không buông tay, trái lại anh còn ôm cô chặt hơn.

“Cố Mặc Ngôn, em đau.”

Mãi đến khi Tô Thư Nghỉ kêu đau thì cuối cùng Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi nới lỏng vòng tay.

Hai người cứ ôm nhau như thế, cũng không ai lên tiếng, nhưng Tô Thư Nghi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể đang run lên của Cố Mặc Ngôn.

“Cố Mặc Ngôn, anh sao vậy?” Thấy Cố Mặc Ngôn vấn luôn im lặng, Tô Thư Nghi nghi ngờ hỏi.

Một lúc lâu sau Tô Thư Nghi mới nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói bên tai mình: “Tô Thư Nghỉ, hãy hứa với anh, sau này em đừng rời xa anh nữa được không?”

Nói rồi Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghỉ nhìn vào mắt của Cố Mặc Ngôn, cô bất giác thấy nhói lòng. Trong đôi mắt đó của anh toàn là sự lo lăng và tình yêu dành cho cô, còn có thêm một chút cầu xin, cứ như đang chờ đợi câu trả lời chắc chăn của cô vậy.

Không cầm lòng được, Tô Thư Nghi hôn lên đôi mắt của Cố Mặc Ngôn: “Vâng ạ, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”

Đôi môi của Tô Thư Nghi vừa mới rời khỏi đôi mắt của Cố Mặc Ngôn thì nụ hôn của anh ập đến, không giống dự dịu dàng khi trước, nụ hôn của anh có hơi nóng nảy, cứ như muốn nuốt cô vào bụng, đặt ở trái tim, không cho phép người khác làm tổn thương cô nữa vậy.

Nhưng Tô Thư Nghỉ không hề thấy khó chịu, mà cố gắng phối hợp với Cố Mặc Ngôn…

Sau khi nụ hôn kết thúc, tâm trạng của hai người cũng ổn định hơn rất nhiều.

Tô Thư Nghi nhớ lại cảnh tượng Cố Mặc Ngôn chạy tới cứu mình trước đó, cô nhìn anh rồi lo lắng hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, mọi người đều biết chân của anh không bị tàn tật hết rồi, không sao thật chứ? Tất cả là tại em…”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi