ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Lúc Cố Mặc Ngôn đang ăn cơm chiều với Tô Thư Nghi thì nhận được mấy cuộc gọi công việc.
Tô Thư Nghi biết Cố Mặc Ngôn đã ở bên mình cả ngày, trong lòng thấy hơi ngại nên chủ động nói: “Anh trở về làm việc đi, để em trông mẹ là được rồi.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, thấy cô vì ăn quá nhanh mà khóe môi dính nước tương, bèn giơ tay lau cho cô.
“Anh đi trước, ngày mai lại đến.” Anh nhấn mạnh: “Nếu có cần gì thì phải nói với anh ngay.”
Tô Thư Nghi gật đầu, nhưng lại không thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy, cô không khỏi nhíu mày: “Sao thế?”
Cố Mặc Ngôn trầm ngâm nhìn Tô Thư Nghi, sau đó cứ thế ngậm lấy ngón tay vừa lau nước tương trên miệng Tô Thư Nghi, liếm láp sạch sẽ: “Không có gì, anh chỉ đang nghĩ, cái gật đầu lúc nãy của em cũng khá nghiêm túc đấy.”
Tô Thư Nghi nhìn thấy động tác liếm ngón tay kia của Cố Mặc Ngôn, trong đầu ầm một tiếng, hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì cả.
Chuyện, chuyện này...!thân mật quá rồi đấy?
Hơn nữa, nếu như người khác làm động tác này e là Tô Thư Nghi còn sẽ cảm thấy hơi mất vệ sinh.

Nhưng đến phiên Cố Mặc Ngôn làm như vậy, ngón tay thon dài phối hợp với đôi môi mỏng kia, vậy mà lại bày ra dáng vẻ gợi cảm.
“Cái gì mà nghiêm túc hay không nghiêm túc chứ?” Mặt cô nóng bừng, ánh mắt né tránh, nói năng cũng lộn xộn.
“Chính là nếu sau này em có việc cần thì có thật sự nói với anh không đấy.” Cố Mặc Ngôn nhìn ánh mắt trốn tránh của cô gái nhỏ trước mặt, đáy mắt hiện lên chút không vui, nắm luôn lấy cằm cô, buộc cô phải đối mặt với mình: “Tô Thư Nghi, anh mong em nói thật, thật sự coi anh là chồng của em.”
Thật sự coi anh là chồng em?
Tô Thư Nghi nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Cố Mặc Ngôn, trong thoáng chốc hơi thất thần.

“Ừ.” Ngay sau đó, cô cụp mắt: “Em hứa với anh, nếu sau này em cần gì, chắc chắn sẽ nói với anh đầu tiên.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới hài lòng mỉm cười: “Ngoan.”
Anh buông cằm Tô Thư Nghi ra, xoay lưng bỏ đi.
Mà khi anh đi tới cửa, Tô Thư Nghi đột nhiên gọi anh lại: “Cố Mặc Ngôn!”
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi hơi đỏ bừng, có chút ngại ngùng nói: “Lần này thật sự cảm ơn anh.”
Chỉ là một câu cảm ơn đơn giản như vậy, nhưng không biết vì sao Cố Mặc Ngôn nghe xong lại không kìm được nụ cười ở khóe miệng: “Không cần.”
Đêm đó, Tô Thư Nghi túc trực ở bệnh viện cả đêm.

May mà có Cố Mặc Ngôn đổi cho mẹ cô thành phòng bệnh tư nhân, cô kê một cái giường nhỏ bên cạnh nên đêm trông coi này mới không vất vả lắm.
Sáng hôm sau, Tô Thư Nghi bị tiếng ho khan đánh thức.
Cô vừa mở đôi mắt nhập nhèm ra đã nhìn thấy mẹ mình tỉnh lại rồi.
“Mẹ!” Tô Thư Nghi lập tức bổ nhào đến bên giường: “Mẹ thấy sao rồi? Còn khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?”
“Mẹ không sao.” Sắc mặt Tô Ninh Kiều vẫn còn rất tái, bà nhìn Tô Thư Nghi trước mặt mà đôi mắt rưng rưng, run rẩy đưa tay vuốt tóc cô: “Thư Nghi...!Thư Nghi của mẹ...!Để mẹ nhìn kỹ con nào, đã bao lâu rồi...!Bao lâu rồi mẹ không gặp con...”
Tô Thư Nghi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào gật đầu: “Hai năm rồi...!Mẹ...!Mẹ đã ngủ hai năm rồi...”
Vào một đêm giống như cơn ác mộng của hai năm trước, cô bị cướp đi thứ quý giá nhất của một người phụ nữ.

Không chỉ có như thế, hai người cô yêu thương nhất cũng bỏ cô mà đi.
Một là người đàn ông cô yêu nhất, Cố Gia Huy, đột nhiên mất liên lạc.
Một là người thân duy nhất của cô, mẹ cô Tô Ninh Kiều, bệnh tình đột nhiên nguy kịch, hôn mê không tỉnh.
Tô Ninh Kiều cười khổ ho nhẹ mấy tiếng, nắm tay Tô Thư Nghi: “Thư Nghi, mẹ thật có lỗi với con, đều là do sức khỏe mẹ quá kém.

Mấy năm nay không thể chăm sóc tốt cho con, ngược lại khiến con chịu thêm nhiều áp lực như vậy, một mình con…”
Tô Ninh Kiều nói được một nửa đột nhiên ngây người, bởi vì bà ấy nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay thon dài của Tô Thư Nghi.
“Thư Nghi.” Tô Ninh Kiều lập tức hơi kích động: “Con...!Con kết hôn rồi à?”
Tô Thư Nghi giật mình, nhưng lập tức cười nói: “Đúng vậy, mẹ à, con kết hôn rồi.”
Tô Thư Nghi biết mẹ mình không có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, cho nên vẫn luôn mong cô có thể gả vào một gia đình tốt.

Bởi vậy cô cũng không muốn giấu chuyện mình đã kết hôn.

“Tốt, tốt quá rồi...” Tô Ninh Kiều vui mừng bật khóc: “Là Gia Huy sao? Sau khi tốt nghiệp cuối cùng hai đứa cũng kết hôn rồi à?”
Cơ thể Tô Thư Nghi không kìm được mà run lên.
Đúng rồi, mẹ đã hôn mê hai năm, hoàn thoàn không biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Cô nở nụ cười: “Không phải Cố Gia Huy ạ, bọn con chia tay rồi.”
Tô Ninh Kiều ngây người, lập tức hỏi lại: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, mẹ không biết...!Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, chẳng phải bây giờ con cũng đã có được hạnh phúc rồi đấy ư?”
Tô Thư Nghi mỉm cười gật đầu, cố gắng không để mẹ nhìn thấy vẻ xót xa nơi đáy mắt.
Tô Ninh Kiều đánh giá kỹ càng chiếc nhẫn trên tay Tô Thư Nghi, càng hài lòng hơn, cười nói: “Trông có vẻ là một người đàn ông tốt đáng tin.”
Ánh mắt Tô Thư Nghi thoáng động.
Cô biết, từ trước đến nay mẹ không mong cô kết hôn với một kẻ có tiền có thế.

Trái lại bà chỉ mong cô gả cho một người bình thường, nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn đơn giản như vậy bà lại rất hài lòng.
Nhưng nếu như mẹ biết cô gả cho chú út của Cố Gia Huy, lại còn là cậu hai nhà họ Cố, không biết bà sẽ nghĩ thế nào đây...
Mà thôi, khoan hẵng nghĩ đến những chuyện này.
Tô Thư Nghi đang định đi mua cơm trưa cho Tô Ninh Kiều thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Tô Thư Nghi ngạc nhiên.
Mẹ không quen ai ở thành phố S, là ai đến thăm được chứ?
Cô đi đến mở cửa thì thấy là Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đứng bên ngoài.

Cố Mặc Ngôn vẫn ngồi trên xe lăn, còn Dương Tùng Đức thì xách trái cây và hộp cơm.
“Cố Mặc Ngôn?” Tô Thư Nghi sững người.

“Thư Nghi, là ai đấy?” Ở Trong phòng, Tô Ninh Kiều hỏi vọng ra.
Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi bối rối không biết làm sao, nhìn vào trong phòng, không biết nên trả lời thế nào.
Còn Cố Mặc Ngôn nghe thấy bên trong hỏi vậy lại nhướng mày, chủ động lên tiếng: “Bác gái, cháu đến chào bác ạ.”
Khuôn mặt Tô Thư Nghi không kìm được mà nóng lên, đành phải mở cửa ra để hai người Cố Mặc Ngôn và Dương Tùng Đức đi vào.
Cố Mặc Ngôn chậm rãi di chuyển xe lăn đến trước giường, thấy Tô Ninh Kiều ngạc nhiên nhìn mình, anh khẽ mỉm cười lễ phép chào hỏi: “Bác gái, cháu là Cố Mặc Ngôn.

Đáng lẽ cháu đến thăm bác sớm hơn, nhưng Thư Nghi nói sức khỏe của bác vẫn luôn không tốt nên mới bị hoãn lại một khoảng thời gian ạ.”
Tô Ninh Kiều quan sát Cố Mặc Ngôn rồi lại nhìn Tô Thư Nghi đỏ bừng mặt bên cạnh, lập tức hiểu rõ: “Ôi chao, cậu là chồng của Thư Nghi đúng không? Thật là, không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm...”
Cố Mặc Ngôn khẽ mỉm cười, không đáp lại bà mà chỉ ra hiệu cho Dương Tùng Đức đặt hộp cơm và trái cây xuống, nói: “Chắc bác chưa dùng cơm đúng không ạ? Cháu đã chuẩn bị mấy món thường ngày.”
Tô Thư Nghi vội đi qua mở hộp cơm ra, quả nhiên thấy là đồ ăn má Trương làm.

Toàn là canh và đồ ăn có nước, cô bèn bắt đầu cẩn thận bón cho Tô Ninh Kiều ăn.
Tô Ninh Kiều hôn mê hai năm nên mới ăn một chút dạ dày đã không tiêu nổi.

Bà không ăn nữa, quay sang tò mò đánh giá Cố Mặc Ngôn trước mặt rồi lên tiếng hỏi: “Cậu...!là Cố Mặc Ngôn đúng không? Có thể hỏi cậu làm nghề gì không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi