ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

Chương 561

“Bao năm qua em vân không quay lại tìm anh, Cố Mặc Ngôn, anh có có trách em không?”

“Chẳng phải em mất trí nhớ sao?” Cố Mặc Ngôn cau mày, hoài nghi nhìn Trình Thu Uyển.

“Đúng vậy. Trình Thu Uyển hơi lo lắng: “Bằng không em chắc chắn đã sớm tìm anh.”

Cố Mặc Ngôn ừ một tiếng rồi không nói thêm câu nào.

Thấy Cố Mặc Ngôn trừ cái liếc mắt ban nấy ra thì không hề nhìn mình thêm lần nào, cũng không tiếp lời mình, trong đôi mắt của Trình Thu Uyển tràn đầy sự không cam lòng.

Cô ta tuyệt đối không tin rằng, trong lòng Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không còn mình nữa. Nhưng hiện tại thái độ của anh đối với cô ta cực kỳ lạnh nhạt, thoáng chốc cô ta không biết nên nói gì.

Hai người đều im lặng, bầu không khí trong thang máy bồng nhiên lâm vào sự yên lặng đầy lúng túng.

Sau một lúc lâu, Cố Mặc Ngôn không nhịn được lên tiếng hỏi: ‘Mấy năm nay em ở nước ngoài ra sao?”

Thật ra, không phải anh còn tình cảm dành cho Trình Thu Uyển, mà là do Cố Mặc Ngôn trước đó nghĩ bản thân đã có Tô Thư Nghi, cho nên cần phải giữ khoảng cách với Trình Thu Uyển. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chuyện năm đó Trình Thu Uyển chỉ là một người bị hại, bản thân anh có lẽ không nên đối xử quá lạnh lùng với cô ta như vậy.

Nghe câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng nở nụ cười. Cô ta biết Cố Mặc Ngôn sẽ không quên mình. Nghĩ về mười năm không gặp, anh chỉ là tạm thời không biết nên chung đụng với mình như thế nào, cho nên mới đối xử với mình có hơi lạnh lùng. Trước đây, Cố Mặc Ngôn cũng thế, trừ mình ra anh đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người.

“Cũng không quá tệ, gia đình thu nhận em đối xử với em cực kỳ tốt, luôn luôn xem em như là con đẻ, giống với con gái ruột của họ. Cho nên mấy năm nay em sống cũng xem như thuận buồm xuôi gió, chỉ là…”

Trình Thu Uyển hơi do dự, không nói tiếp nưa.

“Sao vậy?” Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn hỏi.

“Cũng không phải vấn đề gì lớn, năm đó vì trận hỏa hoạn nên vết thương tương đối nghiêm trọng, để lại không ít di chứng”

Trình Thu Uyển mỉm cười, nói tiếp: “Cho nên những năm này sức khỏe em không quá ổn. Ba ngày thì hai ngày nằm viện, sắp trở thành người đẹp ốm yếu rồi.”

Nghe Trình Thu Uyển lấy sức khỏe của mình ra nói đùa, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên một tia thương xót.

Anh còn nhớ rõ trước đây Trình Thu Uyển ghét nhất là nằm viện, lúc đau ốm ngay cả thuốc cũng không muốn uống, bản thân anh phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ dành được. Bây giờ, cô ta nói đến việc nằm viện trái lại như cơm bữa hàng ngày.

Tuy cô ta nói không sao cả, nhưng dù sao vẫn phải ăn nhờ ở đậu, có vẻ những năm này cô ta phải chịu khổ nhiều.

Hai người trong thang máy câu được câu không trò chuyện. Thực tế phần lớn là Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn nghe.

Trình Thu Uyển nói về hoàn cảnh sống ở nước ngoài mấy năm nay của mình, thỉnh thoảng sẽ hỏi Cố Mặc Ngôn một vài vấn đề.

Tuy Cố Mặc Ngôn không biểu hiện nhiệt tình như trước đây, nhưng cũng không quá lạnh lùng như lúc ban đầu, anh sẽ trả lời mấy câu hỏi Trình Thu Uyển đặt ra.

Không biết bị nhốt trong thang máy đã bao lâu, sắc mặt Trình Thu Uyển đột nhiên bắt đầu thay đổi, một tay cô ta vuốt ngực, khom người thở gấp.

“Em không sao chứ?” Phát hiện Trình Thu Uyển khác thường, Cố Mặc Ngôn vội đỡ lấy cơ thể cô ta.

Trình Thu Uyển nhắm mắt thở lấy thở để, căn bản không cách nào trả lời Cố Mặc Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi