ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 580

Dương Tùng Đức vấn luôn đứng chờ cạnh xe nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm Tô Thư Nghi đi ra, vòng ra sau xe mở cửa ghế sau. Cố Mặc Ngôn thả Tô Thư Nghỉ vào ghế sau xe, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

“Về nhà.” Sau khi ngồi yên, mặt Cố Mặc Ngôn không biểu cảm nói hai từ với Dương Tùng Đức. Tô Thư Nghi thì vừa lên xe đã quay đầu ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Cố Mặc Ngôn lấy một cái.

Cảm nhận áp suất thấp quanh quẩn giữa hai người ở ghế sau xe, Dương Tùng Đức thức thời không nói câu nào, thật ra là anh †a không dám. Trong bầu không khí im ắng, xe nhanh chóng lái về phía biệt thự.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi về đến nhà, xe vừa mới dừng lại, Tô Thư Nghi đã mở cửa xuống xe đầu tiên, đi thẳng vào nhà. Cố Mặc ngôn thấy thế cũng nhanh chóng xuống xe, bám sát theo Tô Thư Nghi.

Không hề dừng lại, Tô Thư Nghỉ đi luôn lên phòng ngủ trên tầng hai.

Mới vào vào phòng ngủ, Tô Thư Nghi đã lập tức đóng cửa lại, muốn khoá trái, nhưng Cố Mặc Ngôn bám sát theo không cho cô cơ hội này, anh đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đi vào, Tô Thư Nghỉ xoay người đi về phía tủ quần áo, cầm một quần áo để thay rồi đi về phía cửa.

Lúc Tô Thư Nghỉ đi ngang qua Cố Mặc Ngôn, anh cản cô lại: “Thư Nghỉ, chúng ta nói chuyện đi.”

“Không có gì để nói cả.” Tô Thư Nghỉ vòng qua Cố Mặc Ngôn: “Tránh ra, em muốn đi tăm.

Kéo Tô Thư Nghỉ đến, đôi tay Cố Mặc Ngôn kìm chặt cánh tay cô: “Thư Nghỉ, em đừng giận, chúng ta nói về chuyện Thu Uyển đã”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nhắc đến tên Trình Thu Uyển, lửa giận Tô Thư Nghỉ vẫn luôn đè nén lập tức bùng nổ, cô quát lớn với Cố Mặc Ngôn: “Em không có gì để nói cả! Nếu anh đã không tin em thì còn nói gì với em nữa, em muốn đi tắm, anh buông rat”

“Thư Nghi, em có thể đừng kích động thế được không, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước đã được không? Em đừng để cảm xúc chỉ phối như vậy được không?”

“Không được! Em với anh không có gì để nói cả. Em nói em muốn đi tắm, anh tránh rai”

“Được rồi.” Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ tức giận với mình, lửa giận của Cố Mặc Ngôn cũng bốc lên: ‘Muốn đi tắm đúng không? Vậy chúng ta tắm chung!” Nói xong, Cố Mặc Ngôn kéo Tô Thư Nghi về phía phòng tắm.

“Cố Mặc Ngôn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô hơi suy sụp hất Cố Mặc Ngôn ra, Tô Thư Nghi lớn tiếng gào khóc.

Cố Mặc Ngôn túm lấy Tô Thư Nghi ném mạnh lên giường, anh đè lên, hôn lên đôi mắt còn đang rơi nước mắt của Tô Thư Nghi.

“Anh buông em ra!” Lúc này trong lòng Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ và giận dữ, điên cuồng giấy giụa dưới người Cố Mặc Ngôn: ‘Buông em ra, anh có nghe thấy không? Cố Mặc Ngôn anh là… Ưm…

Những lời măng mỏ chưa kịp nói ra đã bị Cố Mặc Ngôn nuốt vào miệng, đè chặt lên cơ thể Tô Thư Nghi, anh hôn cô mãnh liệt, không cho cô cơ hội nói chuyện.

Cái lưỡi mạnh mẽ càn quét trong miệng Tô Thư Nghị, nhìn thấy cô liên tục giấy giụa, Cố Mặc Ngôn lại nhớ đến Tô Thư Nghi nở nụ cười với Trình Nam Quyền trong bệnh viện, sao cô có thể cười như vậy với người đàn ông khác chứ?

Cơn ghen trong lòng dâng lên từng đợt, Cố Mặc Ngôn khiến nụ hôn này càng sâu hơn, †ay cũng luồn vào trong quần áo Tô Thư Nghi, không ngừng di chuyển trên lưng CÓ)…

Tô Thư Nghỉ hao hết sức lực dần từ bỏ giấy giụa, để mặc Cố Mặc Ngôn làm bừa trên người cô. Hành vi mọi khi cảm thấy rất thân mật, bây giờ cô lại cảm thấy như đang bị sỉ nhục, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống.

Không phát hiện ra điểm khác thường của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hôn xuống, để lại mấy vết đỏ trên người Tô Thư Nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi