ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 588

Nhưng dù có nói gì, Tô Thư Nghi cũng là đứa con duy nhất của ông ta trên thế giới này. Nhớ đến đây, Lâm Kim Minh nhẹ nhàng nói: “Con đến rồi.”

“Vâng.” Không biết phải nói gì, Tô Thư Nghi chỉ đáp lại một câu đơn giản.

“Đến cũng tốt, dù gì Bảo Châu cũng là em gái của con, con đến tiễn nó đoạn đường cuối cùng cũng tốt.” Nói xong hai câu này, khoé mắt Lâm Kim Minh lại rưng rưng nước mắt nhìn ảnh của Lâm Bảo Châu.

Tô Thư Nghi không biết nên an ủi Lâm Kim Minh thế nào, nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh ông ta.

Tuy nhà họ Lâm đã xuống dốc, nhưng mọi người đều biết Cố Gia Huy đã tổ chức lẽ tang này, vì nể mặt tập đoàn Cố thị nên vẫn có không ít người nổi tiếng đến phúng viếng Lâm Bảo Châu.

Lúc này Cố Gia Huy đang đứng trên sân khấu lên tiếng.

“Thưa quý vị quan khách! Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây tổ chức họp mặt để tưởng nhớ cô Lâm Bảo Châu. Tại đây, tôi thay mặt bạn bè họ hàng của cô Lâm Bảo Châu, thay mặt các vị khách, tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc trước sự ra đi của cô Lâm, gửi lời chia buồn chân thành nhất đến cô Lâm và người thân của cô ấy…”

Vào lúc mọi người tập trung nghe Cố Gia Huy phát biểu, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng ồn ào, trong đó còn kèm theo tiếng theo tiếng khóc la của phụ nữ, thoáng chốc ánh mắt của mọi người đều dồn về phía đó.

Chỉ thấy bảo vệ ở cửa đang cố gắng ngăn cản một người phụ nữ xông vào hội trường, người phụ nữ kia lại như phát điên, điên cuông tát bảo vệ, còn không ngừng dùng móng tay cào lên mặt anh ta. Vậy mà mấy bảo vệ không cản được, cuối cùng vần để người phụ nữ kia xông vào.

Tô Thư Nghi mơ hồ cảm thấy giọng người phụ nữ kia rất quen, khi bóng dáng kia càng ngày càng gần, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nhận ra bà ta là ai, vậy mà lại là Khương Dĩ Mai.

Nhưng lúc này Khương Dĩ Mai hoàn toàn không còn bóng dáng quý bà lúc trước, bà ta đầu bù tóc rối, trên người chỉ mặc một cái áo khoác hoa màu xanh nhạt chỉ có người già mới mặc, bên trên còn có mấy miếng vá. Trên chân chỉ đi một đôi giày rằn ri sờn cũ, nhìn còn hơi to, lúc bà ta chạy còn lộ ra phần gót.

Hơn nữa, bây giờ Khương Dĩ Mai gầy đến mức đáng sợ, giống như thể chỉ còn lại mỗi khung xương, quần áo trên người lùng bà lùng bùng, hái má cũng hóp lại, sắc mặt Xanh xao và nhợt nhạt, rõ ràng là bộ dạng bị suy dinh dưỡng lâu ngày.

Tô Thư Nghi đã từng thấy Khương Dĩ Mai như này bao giờ đâu, thoáng chốc cô cũng sững sờ. Dáng vẻ của Khương Dĩ Mai trong ấn tượng của cô trước giờ luôn ăn mặc sang trọng, vênh váo hung hăng, sao bây giờ lại giống một bà lão ăn xin ven đường vậy, Cố Mặc Ngôn đưa bà ta đến đây sao?

Sao lại bị tra tấn thành thế này?

Khương Dĩ Mai xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến trước di thể của Lâm Bảo Châu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau đó quỳ phịch xuống.

“Con gái của mẹ, sao con lại đi chứ, sao con nhân tâm để mẹ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ? Mẹ thậm chí còn chưa được gặp mặt con lần cuối mà?”

Cố Gia Huy đang định tiến lên ngăn cản nghe thấy Khương Di Mai khóc kêu nên cũng nhận ra bà ta, anh ta không tin nổi mất một lúc. Mãi một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, anh ta phất tay bảo mấy bảo vệ đi vào muốn kéo Khương Dĩ Mai xuống ra ngoài.

“Bảo Châu, con gái đáng thương của mẹ, con chết oan quá, con bị người ta hại chết, mẹ vô dụng, mẹ không bảo vệ được conl..”

Khương Dĩ Mai không để ý hình tượng lớn tiếng gào khóc. Trong số khách nữ ở đây cũng có người trước kia có qua lại với bà ta, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Khương Dĩ Mai chưa từng mềm lòng với ai bao giờ, trong lòng không khỏi thấy thổn thức, thoáng chốc trong hội trường bàn tán sôi nổi.

Lúc đầu Lâm Kim Minh cũng bị Khương Dĩ Mai doạ sợ, bây giờ ông ta mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên kéo Khương Dĩ Mai ra: “Giờ đang là lễ tang của Bảo Châu, mọi người đều ở đây, bà đừng làm mất mặt nữa, được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi